
một khay đựng mấy chén
rượu vang đỏ cùng rượu trái cây.
“Các người ai cũng cần
lái xe, cho nên mỗi người chỉ có thể uống một chén, bọn con gái thì thưởng thức
thử một chút xem rượu trái cây mẹ mới pha chế đi!” Mẹ chồng tôi vừa nói vừa
nâng cốc lên đặt vào tay từng người một.
Trước lúc mẹ chồng đem ly
đặt đến trước mặt Hàn Lỗi, bà len lén hướng tôi liếc mắt đầy bướng bỉnh, từ ám
hiệu của bà có thể hiểu được cái ly rượu kia là thứ đã được bà gia công qua
rồi.
“Cạn chén!”
Không biết là người nào
hô một tiếng, mọi người rối rít giơ chén rượu lên.
Cánh đàn ông hào sảng
nâng cốc uống một hơi cạn sạch, đám con gái thì từ từ thưởng thức rượu trái cây
trong tay.
Tôi nhìn Hàn Lỗi nâng cốc
uống một hơi hết sạch, lòng có chút bận tâm, thứ nhất là lo lắng cho tửu lượng
của anh, dù sao uống một hơi hết liền như thế không dễ, thứ hai chính là lo
lắng uy lực của thuốc kia…
Vốn là mọi người muốn tan
cuộc sớm, nhưng mẹ chồng tôi vì thời kỳ ủ bệnh có liên quan đến công hiệu của
thuốc nên sống chết bắt mọi người ở lại lâu hơn chút nữa để “trao đổi tình cảm
Bà liên tiếp nhìn đồng
hồ, rốt cục cũng ra lệnh một tiếng, mọi người giải tán.
Dưới con mắt ủng hộ cùng
nháy nháy liên hồi của mẹ chồng, tôi ngồi vào xe của Hàn Lỗi.
Dọc theo đường đi, ý thức
Hàn Lỗi vô cùng thanh tỉnh, ánh mắt cũng rõ ràng mười phần, hoàn toàn nhìn
không ra bị hạ dược.
Nhưng đến lúc anh dừng xe
lại, gương mặt tuấn tú bất chợt ửng đỏ, thần trí bắt đầu tan rã, cũng liên tục
kêu nóng, bộ dáng rõ ràng là bị trúng thuốc.
Oa, tôi nói mẹ chồng tôi
ah, ngài là siêu cao thủ tính toán hay là cài đặt đồng hồ báo thức vậy, nếu
không như thế nào mà lại đúng dịp như thế, vừa xuống xe liền phát tác luôn nha?
Tôi cố hết sức dìu Hàn
Lỗi vào trong thang máy, trong lòng không ngừng khóc lóc: Mẹ chồng a, ngài là
cố ý ư, ngài không thể để cho anh ấy vào nhà mới phát tác được sao? Người cũng
không phải không biết là con trai của ngài hình thể cùng cân nặng lớn như thế
nào, mệt chết tôi mất thôi…
Đứng ở trong thang máy,
Hàn Lỗi có thể nói là đem cả trọng lượng cơ thể dựa vào người tôi, đầu đặt trên
vai tôi, hơi thở truyền ra nhiệt khí phả vào cổ làm cho tôi kinh hồn bạt vía,
thần trí lơ lửng.
Hàn Lỗi vừa kêu nóng vừa
tự động cởi ra mấy cúc áo trên của mình, làm cho tôi được một phen bận rộn ngăn
cản anh, dù sao trong này cũng là thang máy, tôi cũng không thể để cho anh ở
trong này múa vũ thoát y được.
Vất vả một hồi mới đem
được anh an toàn trở về trên giường, tôi ngồi ở bên cạnh thở hổn hển từng ngụm,
thật là bi ai nha.
Tôi tháo mắt kính của Hàn
Lỗi xuống, giúp anh cởi giày cùng tất, sau đó đem áo khoác tây trang cởi ra.
Có lẽ là, ách, nhất định
là uy lực của thuốc, gương mặt tuấn tú của Hàn Lỗi đang dần dần đỏ lên, nóng
hơn, cũng toát cả mồ hôi lạnh làm ướt đẫm áo trong, cả người thoạt nhìn hết sức
nóng nực.
Tôi lấy tay giúp anh lau
mồ hôi trên mặt, lúc khẽ rút tay về, đột nhiên anh bất ngờ kéo tay tôi đặt l
mặt mình tiếp tục xoa xoa.
“Tôi không thích bị phụ
nữ sờ mặt.”
Trong đầu tôi đột nhiên
hiện lên lời nói kiên định hôm ấy của anh, vậy tình huống bây giờ thì…
Tôi một lần nữa thử rút
tay về, anh đột nhiên ngăn lại, đem tay mình đặt lên tay tôi, sau đó nhắm
nghiền hai mắt thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng bỏ ra, lòng bàn tay của em lành lạnh, rất
thoải mái.”
Tôi nhìn anh cười, thật
ra thì nhiệt độ của người này vẫn luôn thấp so với tôi, nhưng lần này do bị mẹ
chồng ám toán mà nhiệt độ cơ thể cao hơn tôi rất nhiều.
Đúng lúc này, anh dùng
bàn tay còn lại bối rối tháo y phục của mình, nhướng mày yêu cầu nói: “Nóng
quá! Anh không tháo được quần áo, em mau giúp anh cởi đi!”
Nghe vậy, tôi nhìn vào
gương mặt tuấn tú của anh, dù không muốn nhưng vẫn chạm vào ánh mắt thâm trầm,
tràn đầy dục vọng kinh người kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối mê hoặc mọi người.
Một con người khác của
anh sau kính ư?
Hàn Lỗi khêu gợi liếm
liếm đôi môi, nở nụ cười xấu xa nói: “Em không biết sao?”
Trong phòng đèn không m
lớn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ mờ, khiến cho cả gian phòng được chiếu
sáng nhẹ. Đừng hỏi tôi đây là tại sao, mẹ chồng tôi nói đó là bởi vì nội dung
kế hoạch cần, dưới tình huống mờ mờ ảo ảo như vậy, cảnh
vật phải nói là hữu tình, mê hoặc vô cùng.
Lúc này Hàn Lỗi đã giãy
dụa đứng dậy ngồi dựa vào đầu giường, đầu tóc hơi rối, áo quần xộc xệch, cả
gương mặt tuấn tú đều đã đỏ lên, hô hấp dồn dập, phát ra hơi thở nóng rực.
Anh vẫn nắm tay tôi để
trên mặt mình như cũ, vẻ mặt gợi cảm say mê, đôi tròng mắt ý đồ rõ mười mươi
chớp chớp nhìn chằm chằm tôi tựa như cái cách loài dã thú hưng phấn ngắm nghía
con mồi của mình vậy.
Không khí mờ ám trong
phòng làm tôi có chút không thở nổi, mà ánh mắt nóng bỏng của Hàn Lỗi lại càng
làm cho tôi có loại cảm giác hít thở không thông.
“Giúp anh đem quần áo cởi
bỏ được chứ? Anh nóng!” Hàn Lỗi dùng thanh âm mặt dày có chút làm nũng nói.
Tôi nuốt một ngụm nước
bọt, dưới ánh nhìn soi mói của anh nhẹ gật đầu, sau đó anh mới chịu buông lỏng
tay của tôi ra.
Được rồi