
, Tô Tầm thương tâm ra nước ngoài du học, một đoạn tình cảm lưu luyến
năm ấy cũng theo đó mà kết thúc.
Tần Hạo vì sao lại làm
như vậy? Đó là bởi vì cha của Tô Tầm.
Cha của Tô Tầm là một
người đàn ông vừa có tiền, có thế lại yêu thương con gái, vì tương lai của con
yêu, ông ta đã yêu cầu Tần Hạo bỏ cuộc.
Thế là, sau khi bình tĩnh
lý trí phân tích vấn đề tương lai và tiền đồ của Tô Tầm xong, Tần Hạo đã lựa
chọn, một lựa chọn tuy đau đớn nhưng không hề hối hận, bởi vì chỉ cần người con
gái mình yêu hạnh phúc, có cái gì mà người đàn ông yêu cô không thể chấp đâu?
Bởi vì anh tin, bọn họ
vẫn còn cơ hội để cùng một chỗ với nhau.
Quả nhiên.
Duyên phận đã để hai
người gặp lại nhau lần nữa, lần thứ hai dưới sự thiết kế của những người bằng
hữu mà lăn lên giường, khởi đầu vẫn như cũ, thế nên tất cả một lần nữa bắt đầu.
Tiểu Huyền Tử: (oán giận) Sớm biết chuyện xưa dài như vậy sẽ không giúp cậu đọc,
miệng thật mỏi a! A! A! A! A… Nhưng mà, đoạn chia tay của hai người về sau rất
rất máu chó nhé!
Tần Hạo: (đỏ mặt che lại) Tất cả đều khỏe mạnh là được rồi!
Mỗ Anh: (pha trò) Cậu còn dám đem mình viết thành như cực phẩm thế nữa
cơ à! Ha ha!
Tần Hạo: …
Mỗ Anh: (tham lam) Nhưng mà…Về tình tiết hai người lăn lên giường không
thể miêu tả kĩ hơn sao? Không đã nghiền, không đã nghiền!
Tần Hạo: (đen mặt) Không đã nghiền? Thế thì về nhà tìm người đàn ông của
cô đi, để anh ta kể lại cho cô nghe, đảm đương thật tốt nhiệm vụ để cho cô đã
nghiền.
Mỗ Anh: (nghiêm túc) Nói thật, chẳng lẽ cậu thực sự đối với Hàn Lỗi nhà tôi
không hề có tư tưởng bất lương nào hay sao? Cậu thực sự không thích anh ấy hay
sao?
Tần Hạo: (thất bại) Tôi lặp lại một lần nữa, một lần cuối cùng, tôi đối
với Hàn tổng chính là kính ngưỡng! Sùng bái! Ngưỡng mộ!
Mỗ Anh: (đắc ý) Nhưng mà cậu không thể không thừa nhận, để hai người
thành công lăn lên giường lần thứ hai thì tôi chính là công thần tốt nhất đi!
Tần Hạo: (thành thành thật thật) Phải… Là ngài…
Mỗ Anh: (càng thêm đắc ý) Vậy cậu nói thật đi xem nào, tôi có phải là một tiểu
mỹ nhân không?
Tần Hạo: (nén mồ hôi thỏa hiệp) Phải… Là ngài…
Tiểu Huyền Tử rốt cuộc
không đành lòng nhìn nữa, thế là vỗ tay một cái, đưa ra kết luận cuối cùng.
Tiểu Huyền Tử: (mỉm cười) Câu chuyện về sự cố lăn lên giường của Tiểu Hạo Hạo
đến đây là kết thúc, cảm ơn Tiểu Hạo Hạo bằng bất cứ giá nào đã đến đây nói
lại, cũng cảm ơn bạn học Tiểu Anh đã làm khách mời danh dự của chúng tôi. Bây
giờ, Tần Hạo về nhà chăm vợ đi, Tiểu Anh cũng về nhà với chồng và con gái đi,
mọi người cũng tan cuộc thôi, muốn làm gì thì làm đi, mẹ ruột đại gia tôi đây
cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Mọi người khỏe, đi không tiễn nhé!
Chào mọi người, tôi là
Hàn Lỗi, đứa nhỏ thứ tư của Hàn gia.
Tôi có một gia đình không
hề giống với những gia đình khác, chủ yếu vẫn là bởi vì tôi có một bà mẹ dở
hơi, mà về sau, tôi còn phát hiện ngoại trừ mẹ, thì ra ông bà nội của tôi cũng
là những kẻ dở hơi không kém, rất hiếm gặp trên đời này, cho nên có thể nói,
tôi là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình dở hơi.
Từ nhỏ tôi đã phát hiện
mình khác biệt với mọi người, đơn giản mà nói thì tôi có hai tính cách, chuyên
nghiệp lên một chút thì gọi thành nhân cách phân liệt, haha, đùa thôi, chẳng
qua là hai mặt biểu hiện khác nhau trong cùng một cơ thể ấy mà.
Tôi có thể rất yên lặng,
bình tĩnh, lạnh lùng, cũng có thể hết sức nhiệt tình, điên cuồng và kích động.
Hai nhân cách song song
cùng tồn tại này từng khiến cho tôi phiền não rất lâu, cho đến một ngày, tôi
phát hiện ra một công dụng khác của kính mắt, ngoại trừ có thể giúp vẻ ngoài
của tôi nhã nhặn tuấn mỹ thêm thì càng thần kỳ hơn, nó có thể giúp tôi đè nén
một nhân cách xuống, đó chính là vẻ nhiệt tình kia, cho nên, mặc dù không cận
thị nhưng tôi vẫn luôn quen đeo kính mắt.
Kính mắt có thể giúp tôi
khách quan hơn trong việc quan sát thế giới ngoài kia với đủ loại người tồn
tại, cũng khiến tôi quen với việc đeo chiếc mặt nạ vô hại lên với kẻ khác,
không có cách nào cả, thế giới này quá lớn, xã hội này cũng quá phức tạp, làm
một người bình thường mới chính là đạo lí tốt nhất.
Tôi không phủ nhận mình
là một anh chàng đẹp trai, cũng không phủ nhận mình cần phụ nữ, thế nhưng tôi
thừa nhận mình chưa từng có ai bao giờ cả.
Bởi vì thân phận cùng vẻ
ngoài của mình, bên cạnh tôi đích thực không thiếu những cô nàng yêu thương
nhung nhớ, song tôi không thích, bởi vì tôi chán ghét cái vẻ đơn thuần giả tạo
của họ và những đoạn tình cảm mang theo toan tính, âm mưu, thế nên tôi vẫn duy
trì sự độc thân, cho đến khi gặp được một người con gái tên là Hạ Anh.
Tôi vĩnh viễn sẽ không
bao giờ quên buổi tối ngày hôm ấy, buổi tối làm cho tôi xúc động nhưng không hề
hối hận, buổi tối tôi đã tình cờ gặp gỡ Hạ Anh.
Một người đàn ông hai
mươi tám tuổi vẫn độc thân không lạ gì, thế nhưng một người đàn ông hai mươi
tám tuổi mà vẫn là xử nam thì có vẻ kì quặc, không có cách nào khác, tôi vốn
không