
ó cục cưng
nữa, cho nên đích xác là cần phải có thời gian để tiêu hoá. Bất quá, chẳng lẽ
bọn họ không cảm thấy thời gian như thế là quá dàiSau khi mọi người hồi phục
trạng thái bình thường xong, trong nhà lớn Hàn gia liền hết sức náo nhiệt.
Mọi người rối rít quăng
tới chỗ tôi đủ loại ánh mắt, kích động, cảm động, mừng như điên, mừng rỡ, thần
kỳ, kiêu ngạo, tự hào, vui vẻ, không thể tin được…
Người này nối tiếp người
nọ chúc mừng cho tôi, cũng tranh nhau thể hiện sự kích động trong nội tâm của
mình giờ phút này.
Bà chủ lớn của Hàn gia
cùng ông chủ lệ nóng tràn mi, hai người cầm tay tôi thật lâu, không sao nói nên
lời, có lẽ cả hai đã chờ thời khắc này lâu rồi, cuối cùng, bà Hàn vỗ vỗ tay
tôi, từ ái nói: “Cháu ngoan à, sau này cần gì cứ việc nói thẳng ra, phải biết
rằng Hàn gia chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng mà không hề thiếu nhân lực cùng
vật lực!”
Tôi kiên định gật đầu,
tin tưởng tôi, đến lúc đó tôi sẽ không khách khí thật đâu đấy!
Sau đó, mấy người đàn ông
vây quanh Hàn Lỗi, vừa vỗ vừa đập anh ấy, giống như chỉ có thế mới biểu đạt
được sự chúc mừng giữa những người con trai với nhau vậy; các cô gái thì xúm
lại chỗ tôi, tranh nhau hỏi xem cảm nghĩ cùng cảm nhận lúc này của tôi.
Chơi đùa một lát, tôi mới
để ý thấy ánh mắt có chút dại ra của cha tôi.
Tôi đứng dậy ngồi vào bên
cạnh ông ấy, cha lập tức nắm chặt tay tôi có chút kích động nói: “Cha, cha sắp
làm ông ngoại rồi?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu với
ông ấy, mặc dù lấy cái bộ mặt trẻ con của ông thì chắc chẳng ai nhìn ra ông mới
gia tăng thân phận đâu.
Tiếp theo, ông ấy cười
lớn nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Bây giờ ngay cả con cũng đã có cục cưng, cha không
tin mẹ con không đem cha phù chánh!”
Đây là cái gì cùng cái gì
chứ, điều tôi muốn nghe nhất không phải là cái này.
“Lúc này cha có thể nói
cho con biết về chuyện tình liên quan đến ba nữ một nam ở nhà chúng ta rồi
chứ?” Tôi lại một lần nữa hỏi ra vấn đề đã từng hỏi mẹ già lúc trước.
Mẹ già tôi liền ngồi
xuống bên cạnh cha, hai người nhìn nhau ý vị thâm trường, hết sức ăn ý trăm
miệng một lời nói với tôi: “Đứa nhỏ này con nghe nhầm sao? Chúng ta đã nói rồi
mà, phải đợi con sinh cục cưng rồi mới nói cho con biết!”
Hừ! Bọn họ đã tập luyện
qua rồi đúng không? Câu chuyện dài như vậy mà hai người chỉ gói gọn trong đúng
có một câu.
Sau khi ứng phó các thành
viên trong Hàn gia xong, rốt cuộc tôi và Hàn Lỗi đã có thể về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi cả hai rửa mặt
qua loa rồi nằm ở trên giường, tôi vùi vào trong ngực Hàn Lỗi trông hết sức
thân mật.
Hai người chúng tôi không
tự chủ được đem tay đặt ở trên chiếc bụng bằng phẳng của tôi, tiến hành một
đoạn nói chuyện với nhau:
“Thật thần kỳ quá, em thế
nhưng mang thai! Thật là cảm thấy không chân thật.”
“Ha ha, dựa theo suy
tính, em chắc là thụ thai trong hai ngày ở phòng khách sạn kia rồi!”
“Hừ! Cũng tại anh mà
thôi, đừng có trốn tránh!”
“Hì hì…Lúc sau là tại vì
bị dục vọng ép buộc nên quên mất phòng bị…”
“Hừ, anh dám cam đoan anh
không phải cố ý sao?”
“…”
“Nhưng mà, anh thích Tiểu
Hạ Anh hay Tiểu Hàn Lỗi vậy?”
“Ừm… Cả hai anh đều
thích, làm sao bây giờ?”
“Rau trộn.”
“Nhưng mà anh có dự cảm
sẽ là Tiểu Hạ Anh nha.”
“Hả? Tại sao?”
“F, E, E, L! Cảm giác a
cảm giác, cho nên, chúng ta lần này trước tiên sinh Tiểu Hạ Anh, sau này lại
sinh Tiểu Hàn Lỗi là được!”
“Hàn tiên sinh, em đã
từng nói anh rất lam chưa?”
“Đàn ông mà, có dã tâm
cũng đồng thời cần có chút ít lòng tham, đây rõ ràng là điều cần thiết.”
“… Chúng ta ngủ đi…”
Cho nên, hai kẻ tay mơ
sắp làm cha làm mẹ này ngoại trừ việc dùng những lời nói nhàm chán để bình phục
tâm tình kích động khi biết chuẩn bị có cục cưng ra thì không biết làm gì thêm
nữa.
Sau hai tuần, phản ứng
phụ nữ mang thai của tôi bắt đầu xuất hiện, để cho tôi không ngừng kêu khổ.
Tôi vẫn cho rằng, nếu một
người ngay cả đối với thức ăn ngon cũng không có hứng thú thì sau này sống còn
có gì hứng thú nữa đây?
Cho nên, tôi bi thương
căm phẫn cảm khái, đến tột cùng là kẻ nào đã quy định phụ nữ khi mang thai vào
thời kỳ đầu nhất định phải buồn nôn chứ, ác quá đi thôi, nôn nghén cơ đấy ạ!
Mấy ngày liền, chỉ cần
nhìn thấy thức ăn ngon mà tôi thích nhất, hành động đầu tiên sẽ là không nể mặt
ai chút nào nôn ầm ĩ ra, cho dù ăn vào cũng sẽ không nuốt trôi được mà nôn hết
khiến Hàn Lỗi hết sức lo lắng.
Cho nên, Hàn Lỗi quyết
định cùng tôi về nhà chính Hàn gia bàn bạc, để cho mọi người cùng nhau chiếu cố
tôi, cũng mạnh mẽ nói sẽ để tôi nghỉ đẻ sớm thời hạn.
Hàn lão phu nhân cùng mẹ
chồng cũng rất quan tâm tôi, nhưng bởi vì khi mang thai phụ nữ phải nôn nghén
chính là một hiện tượng tự nhiên, vì vậy bọn họ cũng không thể làm được gì.
Nhưng Hàn Lỗi luôn cùng
đi theo tôi thì cảm thấy hết sức khó chịu, mỗi lần nhìn thấy tôi ăn không vào
hoặc là vừa ăn liền lập tức phun ra, anh ấy sẽ cau mày, hết sức quan tâm nhìn
tôi, vẻ mặt hận không thể giờ phút này đổi thành người mang thai chính là bản thân
anh ấy.
Cho nên, bởi vì nguyên
nhân này, Hàn Lỗi thành công được cùng tôi đ