XtGem Forum catalog
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326491

Bình chọn: 9.00/10/649 lượt.

Mèo Con. Huynh mang theo người tìm Mèo Con ở chỗ bị lạc xem, tìm ông chủ của quầy hàng ấy, hỏi hắn có nhìn thấy người bắt cóc Mèo Con” Cố Phúc gật gật đầu nói: “Ta đi đây!” Cố Thọ cùng Cố Quý nói: “Đại ca, Ngọc ca, chúng ta cũng đi ra ngoài tìm xem” Cố Phúc nói: “Tiểu Tam, đệ mang theo vài gia đinh đi ra bên ngoài dán bố cáo, tiểu Tứ đệ ở lại, nếu có người nào đến truyền tin tức gì, đệ lập tức phái người đến cho chúng ta biết” Cố Quý gật gật đầu: “Được!” Bốn người phân công một chút, liền vội vàng đi ra ngoài. Cố Toàn thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, Liễu Văn Lý đẩy nhẹ hắn nói: “Tiểu ngũ, đệ làm sao vậy?” Cố Toàn rầu rĩ nói: “Đều là đệ không tốt, đệ đáp ứng với mẹ, một khắc cũng không buông ra tay của Mèo Con!” Liễu Văn Lý nhìn nhìn bốn phía, cũng kéo quần áo, cùng hắn ngồi xuống nói: “Đệ không cần phải lo lắng, muội ấy sẽ không có việc gì, Trần đại ca đã đi tìm biểu ca của ta, đệ yên tâm, biểu ca rất lợi hại! Huynh ấy nhất định có thể tìm được muội ấy !” Cố Toàn thấp giọng nói: “Đợi sau khi Mèo Con trở về, đệ không bao giờ… rời khỏi muội ấy nữa!” Liễu Văn Lý sờ sờ cái mũi, nghĩ muốn nhắc nhở Cố Toàn ‘nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch’, nhưng là xem bộ dạng này của Cố Toàn, liền đem lời muốn nói nuốt xuống, cùng hắn ngồi. Giờ Tuất vừa qua khỏi, trên đường đám đông vẫn như cũ bắt đầu di chuyển, tiếng người ồn ào. Tình Không bê một bát cháo đậu xanh củ sen, chầm chậm đi trước cửa thư phòng, nàng nâng tay chỉnh sửa đầu tóc rồi mới mở miệng ôn nhu nói: “Gia, bữa ăn khuya của người đến rồi!” Lời của nàng vừa nói xong, một đạo bóng xám hiện lên, Trừng Tâm mặt không chút thay đổi thân thủ tiếp lấy, Tình Không cắn cắn môi dưới, ai oán nhìn Trừng Tâm liếc mắt một cái, chậm rãi cầm khay trong tay đưa tới trong tay Trừng Tâm, lại nhìn trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng liếc mắt một cái, mới quay đầu đi. Trong thư phòng, Nhiếp Tuyên quần áo đơn bạc ngồi trên nhuyễn tháp, trên án thư buồn thiu tất cả đều là sổ sách. Trừng Tâm đem bát cháo đưa cho Nhiếp Tuyên: “Gia, trận hỏa hoạn vừa rồi, tựa hồ là bởi vì…” Trừng Tâm thấp giọng nói. Nhiếp Tuyên tiếp nhận bát, hơi nóng khiến cho dung mạo hắn bị che phủ không thấy rõ: “Đi thăm dò xem?” Hắn đem bát đưa tới bên miệng, còn chưa có cho vào miệng, liền buông hỏi: “Hôm nay là ai nấu cháo?” “Là Tình Không”, Trừng Tâm nói. “Bảo Bạch Cập làm lại một chén khác”. Nhiếp Tuyên buông chén cháo, nhìn Trừng Tâm liếc mắt một cái, cầm lấy sổ sách nói. “Dạ!” Trừng Tâm nhanh chóng thu thập, mang sang thư phòng, đều có đồng nhi tiếp nhận khay trong tay hắn. Trong thư phòng Nhiếp Tuyên một tay xoa mi tâm, thân mình ngửa ra sau, dựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần. Trừng Tâm yên tĩnh đứng ở một bên. “Trừng Tâm” Nhiếp Tuyên đứng dậy nói: “Đến chỗ lão Tôn, nói Vãn Chiếu đun nước nóng, ta muốn tắm rửa” “Dạ!” Trừng Tâm hầu hạ Nhiếp Tuyên mặc quần áo. Cửa hàng của Lão Tôn dựa vào sông Đại Vận, mặt tiền cửa hàng tuy chỉ là một gian nho nhỏ, nhưng bên trong sạch sẽ, hơn hẳn những chỗ khác, làm tất cả khách đến đây đều vui vẻ. Nhiếp Tuyên quần áo màu xám, chầm chậm bước vào trong cửa hàng, Trừng Tâm đi theo phía sau. “Nhị gia, ngài hôm nay tới thực đúng lúc, ngài xem! Tối hôm qua có nấu thịt giò dê! Ngài phải nếm thử một chút xem sao?”. Lão Tôn vừa thấy là Nhiếp Tuyên, vội vàng đón tiếp cười tủm tỉm nói. Nhiếp Tuyên mỉm cười nói: “Được, chuẩn bị cho ta một mâm” “Dạ! Một mâm thịt dê, hai lượng hoàng tửu, một đĩa khương ti!”. Lão tôn vợ chuẩn bị rượu, còn mình thì cắt thịt dê cho Nhiếp Tuyên. Lão Tôn đem đồ ăn bưng lên, sau đó nói: “Nhị gia, chờ một tháng sau, đến đây ăn cá trắm đen hấp, trong tháng chạp hay dùng rượu ướp, chưng mềm xong bảo đảm trong trắng ngoài hồng, hương rượu nức mũi!” Nhiếp Tuyên gật đầu cười nói: “Được, ta nhất định lại đến đây!” Hoàng tửu của nhà Lão Tôn vị nhu hòa, tinh khiết và thơm nồng hậu, một chút cũng không kém. Nhiếp Tuyên ngẫu nhiên đi ngang qua uống, liền thích thỉnh thoảng lại đây uống một ly. Hắn chỉ chỉ cái bàn ý bảo Trừng Tâm ngồi xuống, liền tự rót một chén rượu, cái miệng nhỏ khinh xuyết. Tài nghệ nấu nướng của lão Tôn cũng là nhất tuyệt, làm thịt dê ăn ngon tuyệt không thể tả, Trừng Tâm cúi đầu gắp thịt dê, ăn vào cảm thấy rất thích ý. “Gia” Một gả sai vặt khác của Nhiếp Tuyên là Ngọc Bản bước nhanh từ ngoài vào, nói: “Trận này hỏa là do Phách Tam phóng” Nhiếp Tuyên ánh mắt dừng lại, chậm rãi buông chén rượu xuống: “Phách Tam? Hắn làm cái gì?” “Nghe nói con gái Lý gia ở thành Đông mất tích, Phách Tam và đứa cháu nhà họ Lý có qua lại, bọn họ có thể là coi trọng sản nghiệp của Lý gia, dù sao Lý lão cũng chỉ có một người con gái, trước đó nghe nói Lý lão không có con thừa tự, chỉ đành chọn con rể” Ngọc Bản thấp giọng nói. Nhiếp Tuyên cúi đầu trầm ngâm một lát, vừa định nói chuyện, chỉ thấy ngoài cửa có một dáng người rối loạn hấp tấp chạy vào, phía sau còn có gia nô Nhiếp gia, lúc hắn vào còn không cẩn thận bị vấp té một cái, cũng không biết đau, liền hướng chỗ Nhiếp Tuyên chạy tới: “Trí Viễn huynh, nhờ huynh giúp giùm một việc có được không?” Nhiếp Tuyên lần đầu