XtGem Forum catalog
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324183

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

Năm mươi quan! Hạt giống của ta số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng chủng loại không ít. Đệ đừng vội đưa ta tiền, xem loại nào tốt!” Năm mươi quan không phải là một số lượng nhỏ, Cố Tứ Ngưu nhất thời cũng không có được, hắn cũng không phải là người cố chấp, thấy đại ca nói như thế, liền sảng khoái đáp ứng.

Trong khi hai người nói chuyện thì Vương thị đã làm cơm chiều xong đang dọn lên, cậu tới cửa thì là khách quý, phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không thể ngồi vào, Vương thị vội vàng dẫn vào đứa nhỏ, mang bọn họ đến một cái bàn nhỏ ăn cơm, Vương Thế Trạch cố gắng giữ Cố Phúc lại.

“Phúc Nhi cũng đã mười tuổi! Cũng là một tiểu đại nhân rồi! Qua vài năm cũng nên thành thân!” Vương Thế Trạch sang sảng cười nói. Cố Tứ Ngưu cười cười nói với Cố Phúc: “Nếu cậu cho con ngồi, con cứ ngồi đi” Cố Phúc dạ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cha, rót rượu cho cha và cậu. Hoa Minh Minh hấp hấp cái mũi nhỏ, hương vị đồ ăn không phải rất thơm, ngửi thấy thì không thèm ăn. Mấy ngày nay quan sát, gia đình này cũng không phải giống với nhà nàng trước đây, phỏng chừng là cỡ ấm no, theo như tin tức nàng thường xem được, nhà bọn họ ở trong thôn này xem như là một nhà bậc trung thường thường! Ít nhất trong nhà nhiều nhân khẩu như vậy, còn có thể ăn nó, bàn ăn cũng có món mặn, cái này thực không dễ dàng! Dù sao thì ở hiện đại vật chất có phong phú, cũng còn rất nhiều người ăn không đủ no! Kỳ thật xuyên qua cũng không phải là một chuyện tốt! Hoa Minh Minh ảm đạm nghĩ đến kiếp trước của mình! Nàng ở hiện đại bất quá cũng là một người bình thường mà thôi. Gia cảnh giàu có, lại là con một, từ nhỏ liền được cha mẹ che chở, chưa từng có trải qua cái gì sóng gió khúc chiết, là một cô gái tiêu chuẩn ngoan ngoãn. Bạn trai là người quen, hai người đều là từ từ mà yêu, bình tĩnh kết giao ba năm, sau đó thì nước chảy thành sông mà gặp cha mẹ hai bên, bàn tính kết hôn. Ngay cả bạn tốt cũng từng nói qua, chưa thấy ai như bọn họ, yêu nhau mà tương kính như tân như vậy. Kiếp trước duy nhất đã làm một hành động kinh thế hãi tục, đó chính là trước khi chết buông tha, không cầu cứu! Lúc nàng cùng với cha mẹ đi ra ngoài mua đồ chuẩn bị kết hôn thì bị tai nạn giao thông chết! Lúc ấy bọn họ lái xe ở trên đường, một chiếc xe tải đột nhiên từ phía sau đụng phải, ba mẹ ngồi ở phía sau chết ngay tại chỗ, lúc ấy nàng lái xe, một đôi chân bị chặt đứt, đổ máu rất nhiều. Sau khi nàng nhìn kính chiếu hậu mà trông thấy thảm cảnh của cha mẹ, mất hết can đảm, căn bản không nghĩ tới phải sống sót một mình, chỉ để lại trên di động biển số xe tải đã bỏ trốn. Nàng nguyên tưởng rằng mình sẽ chết, lại không nghĩ rằng khi mình tỉnh lại thì cư nhiên xuyên qua! Đây là trừng phạt đối với nàng đã bỏ phí bản thân sao? Nàng cười chua sót, hồi tưởng chuyện cũ, hốc mắt dần dần ướt át, nàng hiện tại chỉ duy nhất hy vọng là ba mẹ có thể đầu thai, về phần mặt khác, nàng không còn mong gì cả. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng niệm Địa Tạng kinh, vì cha mẹ mà cầu phúc. Vương Thế Trạch dùng đũa gắp đồ ăn đưa đến miệng, lại uống một ngụm rượu gạo, nói: “Ta nói muội muội này, cả nhà chỉ có mình ngươi là nữ nhân, lại có nhiều đứa nhỏ như vậy, ngươi có thể thảnh thơi sao?” Vương thị một bên đút cơm cho Cố Quý, vừa nói: “Vội thì cũng sẽ vội, lại nói bọn Phúc Nhi đều là những đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng có thể giúp muội một phen. Hôm nay Phúc Nhi cùng Ngọc Nhi còn giúp ta trông Mèo Con a!” Vương Thế Trạch nói: “Bọn chúng lúc còn nhỏ cũng là nam nhân, sao có thể làm việc của phụ nữ?” Hoa Minh Minh phụt cười, hai tiểu tử chưa dứt sữa, còn gọi là nam nhân! Cố Tứ Ngưu nghe Vương Thế Trạch nói như vậy, không khỏi hỏi lại: “Đại ca, huynh có biện pháp gì?” Vương Thế Trạch cười nói: “Ta nhưng thật ra có một biện pháp, chỉ sợ các ngươi không đáp ứng” Vương thị nói: “Biện pháp gì? Sẽ không phải bảo bọn muội mua một nha hoàn a? Bọn muội không có khả năng mua nỗi”. Nàng vỗ một cái lên đầu Cố Quý đang không ngừng nhúc nhích: “Hảo hảo ăn cơm! Quậy cái gì mà quậy?! Trên có rận sao?” Vương Thế Trạch nói: “Muội còn nhớ Tam cô không?” Vương thị nói: “Như thế nào mà không nhớ rõ chứ? Không phải nàng đã đi được bốn năm rồi sao?” Vương Thế Trạch nói: “Xuyên Tử, con trai thứ hai nhà Tam cô không phải vừa mới cưới vợ sao? Người vợ mới của Xuyên Tử còn dẫn theo một đứa bé gái, năm nay mười lăm tuổi. Vài ngày trước, đứa cháu đó lên trấn trên tìm ta, nói là nhờ ta tìm giúp đứa nhỏ kia, làm vợ cũng tốt, làm nha hoàn cũng tốt, tốt xấu gì chỉ cần đem nàng đuổi đi. Tẩu tử của muội gặp qua đứa nhỏ kia, nhìn qua rất khỏe, lại làm việc chăm chỉ, tài nghệ nấu ăn không tồi, may vá cũng tốt, ta xem không bằng muội đem đứa nhỏ đến nhà làm con dâu nuôi từ bé, chờ Phúc Nhi lớn hơn một chút thì lấy làm vợ” Vương thị nghe nhíu mày nói: “Mười lăm tuổi? Có phải hay không lớn một chút? Cô nương lớn như vậy, đem nàng gả đi, không phải còn có thể lấy được một chút sính lễ sao? Vì cái gì muốn người khác mua làm nha hoàn đây?” Vương Thế Trạch nói: “Gả? Bộ dạng nhà hắn như thế, lấy đâu ra đồ cưới? Lại nói, nhà ai lại lấy con người chồng trước