
ta lấy là được rồi!” “Hả?” Mèo Con ngửa đầu hoài nghi nhìn hắn, hắn biết làm sao? Nàng chưa từng thấy hắn động tay động chân làm mấy việc này cả Nhiếp Tuyên ách nhiên thất tiếu nói: “Ta ra ngoài nhiều năm, nếu việc này còn không biết làm, chẳng phải Trừng Tâm sẽ bận đến chết sao?” Mèo Con nghe xong cũng không khách khí, liền tự chải đầu, thay quần áo, một hồi nàng còn phải đi thỉnh an Nhan thị a, đương nhiên là đi càng sớm càng tốt. Hai người rửa mặt chải đầu ăn mặc xong, sau khi ăn điểm tâm, Nhiếp Tuyên đã muốn khôi phục vẻ tiêu sái hằng ngày, giúp đỡ thê tử ra cửa phòng, hai người đi thỉnh an Nhan thị. Từ sau khi ở chỗ Nhan thị trở về phòng, Mèo Con cũng không thêu thùa, cũng không cùng Vãn Chiếu thương lượng chuyện tiệc Đoan Ngọ, nhưng mà chống má trầm ngâm, thỉnh thoảng cầm bút viết mấy chữ, Vãn Chiếu không khỏi kỳ quái. Qua nửa ngày, Mèo Con mới nói với Vãn Chiếu: “Tỷ đem cái này cho Trừng Tâm đi, nói với y, gia thường ở bên ngoài uống rượu, bảo hắn chiếu theo trong tờ giấy này, chú ý thân thể gia một chút” Vãn Chiếu tiếp nhận kia trang giấy chi chít chữ của Mèo Con, gật đầu nói: “Dạ, nô tỳ sẽ bảo người đem cho Trừng Tâm ngay” Trên mặt Vãn Chiếu không có biểu tình gì, nhưng mặt Mèo Con đỏ lên, đột nhiên nói: “Quên đi, ta thấy Bạch Cập cũng là biết y thuật, không cần ta viết”. Nói xong muốn đem tờ giấy kia thu lại. Vãn Chiếu vội đem giấy nhét vào trong tay áo cười nói: “Bạch Cập là một đại nam nhân, làm sao so với được với phu nhân cẩn thận, cái này nô tỳ đem đi đưa ngay, nhất định phải bảo Trừng Tâm chú ý một chút” Mèo Con đỏ mặt nhìn Vãn Chiếu vội vàng chạy đi, trong lòng lại nhớ tới ngày hôm qua Nhiếp Tuyên thất thố, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì? Nàng trong lòng không khỏi thầm than, chung quy không có trụ cột tình cảm của vợ chồng, nếu là cha gặp phải chuyện như vậy, mẹ đã sớm hỏi han rồi? Lúc Mèo Con ở trong phòng miên man suy nghĩ, Tùng Nương lặng lẽ vén rèm đi đến cười nói: “Nhị thẩm, người đang làm gì?” Mèo Con bị nàng hù đến nhảy dựng, lôi kéo nàng ngồi xuống nói: “Không làm gì cả, làm sao vậy?” Tùng Nương bĩu môi nói: “Không có gì, mẹ đang nghe ni cô giảng kinh, con lại không có thấy thú vị, đến đây tìm người, chúng ta đi tìm Vân Nương nói chuyện như thế nào?” Mèo Con nói: “Được!”. Hai người dắt tay lập tức đi đến sương phòng của Vân Nương, mới vừa đến cửa, liền loáng thoáng nghe được tiếng khóc của Vân Nương: “Các ngươi cẩn thận tìm xem, nhất định là rơi xuống dưới!” Hai người nhìn nhau, không khỏi có chút chần chờ, vừa định rời khỏi, trùng hợp tiểu nha hoàn trong phòng Vân Nương là Tiểu Phù đi ra, liền hô một tiếng: “Nhị phu nhân, tam cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây?” Mèo Con cười nói: “Chúng ta tìm tứ cô nương nói chuyện” Lúc này Vân Nương vén rèm đón các nàng đi vào nói: “Nhị thẩm, tam tỷ, mau bên trong ngồi” Mèo Con thấy trên mặt nàng mơ hồ có nước mắt, không khỏi tiến lên cười hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vân Nương miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì”. Nói xong liên thanh dặn nha hoàn bên cạnh dâng trà. Tùng Nương chú ý tới trên bàn trang điểm của nàng, rải rác một đống xiêm áo vật phẩm trang sức, đều là không đáng giá lắm, có một đôi hoa tai, trong đó có một chiếc hoa tai không còn viên bảo thạch màu hồng, làm cho lộ rõ một cái lỗ hỏng lớn. Nàng nhìn kỹ chiếc hoa tai kia nói: “Ai! Là thác trảo tùng, khó trách hồng bảo trên mặt lại bị rớt mất, thật đáng tiếc!” Mèo Con cũng nhìn qua đấy, quay đầu lại nói với Vân Nương: “Người đang tìm viên hồng bảo bị rớt mất?” Vân Nương gật gật đầu, nhịn không được hốc mắt phiếm hồng nói: “Nếu là trang sức khác, mất liền thôi, nhưng mà đôi hoa tai này là do nhị tỷ tặng cho con a!” Tùng Nương nói: “Ta thấy hoa tai này có dấu ấn của Hằng Phu lâu, không bằng đưa đến cho bọn họ sửa đi? Làm mất cũng không sao, ta thấy viên hồng bảo này cũng không phải loại tốt, chỗ nào cũng có bán” Vân Nương nghe xong, ngây người một lát nói: “Sửa cái này, ít nhất đến hai mươi, ba mươi lượng bạc, ta làm sao có nhiều tiền như vậy”. Tiền tiêu vặt của cô nương trong Nhiếp gia hàng tháng chỉ có hai lượng bạc, Vân Nương lại là thứ xuất, ngày thường đại bộ phận bạc của nàng ta đều đem cho di nương. Mèo Con đem một cái hoa tai khác để trên tay nhìn kỹ nói: “A, không sao, ta cũng đang muốn làm một đôi hoa tai, nghĩ muốn đặt ở Hằng Phu lâu, vừa lúc đem hoa tai của người đi luôn” Vân Nương vừa nghe liền nói: “Con làm sao có thể sử dụng bạc của nhị thẩm a!” Mèo Con cười đánh nhẹ nàng một chút nói: “Ta là nhị thẩm, cũng không phải người ngoài, cần gì phải khách khí chứ” Vân Nương nghe xong, do dự một chút, liền chần chờ gật đầu đáp ứng rồi. Mèo Con thấy thái độ Vân Nương sợ hãi, không khỏi có chút kỳ quái, Vân Nương không phải là loại người chỉ vì làm hỏng trang sức mà khóc a! Nàng cảm thấy nghi hoặc, cùng Tùng Nương, Vân Nương nói cười, Vân Nương còn lấy ra hà bao đang may, cùng Mèo Con thương lượng. Trong phòng, Nhiếp Tuyên tiếp nhận giấy Vãn Chiếu đưa đến, cẩn thận nhìn, Mèo Con trên giấy viết trước khi uống rượu nên ăn cái gì, lúc uống rượu ăn cái gì, ăn cá