The Soda Pop
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 10.00/10/407 lượt.

n hơi trầm mặc, sau đó mọi người tìm một vài vấn đề, nói chuyện tất quen thuộc, trò chuyện một lúc cũng buông lỏng hơn nhiều.

Mặc dù ngoại hình Lâm Dương cao lớn, nhưng tính tình anh ta lại tương đối linh hoạt, nói cũng nhiều, trao đổi với bạn cùng phòng Trương Thiến, tính khí đúng khẩu vị, nên rất nhanh đã trở thành liên minh.

Tôn Đông Mặc vẫn trầm mặc, lạnh băng như cũ, ít khi mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng nói mấy câu đều đúng vào trọng tâm, tỏ rõ hắn nghiêm túc lắng nghe, hành động này để lại ấn tượng tốt trong lòng bạn bè Trương Thiến.

Một đường trò chuyện nên cũng không cảm thấy nhàm chán, thời gian có vẻ trôi qua rất nhanh, đến khi tới nhà hàng, mọi người đã có hiểu biết tương đối về nhau.

Nhà hàng khá xa, bề ngoài không có nét gì đặc biệt, chỉ treo một tấm biển, tên tiệm rất đơn giản: “Đùi cừu nướng Mông Cổ”, vẻ ngoài thua kém khá nhiều với mấy nhà hàng gần trường học.

Lâm Dương khóa xe, thấy họ quan sát nhà hàng, cười ha ha vỗ bả vai Tôn Đông Mặc, nói: “Tiệm này nức tiếng làm món đùi cừu nướng ngon tuyệt, ngoài giòn trong tái, béo mà không ngấy, buôn bán đắt khách. Nhất định Đông Mặc thật vất vả mới đặt chỗ được, mọi người đứng đây làm gì, cùng vào thôi.”

Vào nhà hàng, một luồng khí nóng phả vào mặt, có vẻ rất náo nhiệt, đông khách, nhưng mỗi bàn đều có tấm chắn ngăn cách, thoạt nhìn giống như một phòng độc lập, chỉnh tề, không hề lộn xộn.

Bọn họ theo nhân viên phục vụ đến một phòng riêng, trên bàn có bếp lò và giá nướng. Đây là dụng cụ chuẩn bị cho khách muốn tự nướng.

Chuyện ăn uống Lâm Dương rất quen thuộc, không cần Tôn Đông Mặc nói, anh ta đã tự thu xếp: “Đưa bốn đùi cừu lên trước, hai cái chúng tôi nướng chơi, hai cái khác giao cho đầu bếp xử lý… Ai nha, rất lâu chưa ăn món này, nhớ đến mùi vị đó mà thèm ăn chảy nước miếng.”

Từ Tiếu thấy động tác khoa trương của Lâm Dương, hồ nghi hỏi anh ta: “Thật sự ngon như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, đùi cừu nướng nha, đương nhiên là nướng tại chỗ ăn ngay mới đúng là mỹ vị, phụ trách nướng thịt trong nhà hàng đều là cao thủ, kỹ thuật điều chỉnh lửa, thêm một phần quá chín, thiếu một phần quá tái. Kết hợp với món tương tuyệt vời đặc biệt chỉ có ở đây, phải gọi là răng môi lưu luyến.”

“Thật hay giả vậy.”

Lâm Dương cười không giải thích nữa, bảo các cô cứ ăn trước lại bình luận, bất quá hiện tại đùi cừu vừa mới đặt lên, muốn nướng chín còn phải chờ một thời gian. Anh vung tay, bảo nhân viên phục vụ đem một ít đồ nướng sẵn lên trước, trông giống xiên thịt cừu, rau dưa ăn kèm. Trước ăn lót dạ, sau đó lại nghĩ tới điều gì, gọi phục vụ mang nước uống lên.

Không thể không nói, Lâm Dương là người rất cẩn thận. Khi anh ta còn đang sắp xếp, tám người đã ngồi xuống vây quanh một chỗ, không khí rất là náo nhiệt.

Trăng lên đỉnh đầu, bên ngoài đã tối đen, nhìn họ còn đang ăn vui vẻ, Trương Thiến đi ra phòng tính tiêu cơm một chút.

Kể từ khi khẩu vị của cô tăng lên, mỗi lần dùng cơm gấp bốn lần trước kia, tuy không phải đặc biệt dọa người, nhưng với một cô gái mà nói, đã đủ khiến người ta giật mình. Nhưng hôm nay trước khi đến, Trương Thiến đã ăn một ít ở căn tin rồi, mới vừa rồi lại ăn thêm, hiện tại đã no lắm rồi.

Trương Thiến dạo một vòng quanh nhà hàng, phát hiện đúng là rất đông khách, thi thoảng còn có người đi vào hỏi thăm có chỗ ngồi nữa hay không.

Đi dạo đến đại sảnh, Trương Thiến thấy Tôn Đông Mặc đang đứng đó chờ cô, cô cười híp mắt chạy tới, Tôn Đông Mặc thuận tay ôm lấy hông cô, véo má cô: “Chạy làm gì, đau bụng bây giờ.”

Trương Thiến theo chân Tôn Đông Mặc, cũng không nói chuyện, chỉ là nắm lấy tay hắn, đặt ở lòng bàn tay mình chơi đùa.

Tay Tôn Đông Mặc không xinh đẹp, làn da khá thô ráp, thậm chí còn có cả vết chai, thời điểm vuốt ve có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nhưng ngón tay hắn thon dài rất có lực, thời điểm nắm lấy tay cô thập phần ấm áp.

Tôn Đông Mặc mặc cho Trương Thiến ngắm nghía, giọng nói ôn hòa: “Em ở trường học phải biết tự chăm sóc mình; mỗi ngày phải nhớ ăn điểm tâm, anh biết em không thích, nhưng không ăn điểm tâm không tốt với thân thể; buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, không cần thức đọc tiểu thuyết, không tốt cho mắt…”

Trương Thiến yên lặng nghe hắn liên miên bên tai, khóe môi nhếch lên, mắt cong thành hình trăng khuyết, lòng tràn đầy ấm áp, cảm xúc không biết tên ấy lại bắt đầu chuyển động, nhưng cô không ghét sự mất khống chế ấy, cô thích cảm giác được người quan tâm, che chở.

Edit: Huong August

Hôm sau Tôn Đông Mặc một mình rời thành phố J, hắn có chuyện cần phải làm, dù chỉ có thời gian hai năm ngắn ngủi, hắn cũng muốn vì mình mà cố gắng, tìm ra con đường thuộc về mình, hơn nữa còn phải quyết tâm đi đến cùng.

Cuộc sống đại học của Trương Thiến vẫn còn tiếp tục, mặc dù chỉ mới xác định quan hệ với Tôn Đông Mặc không lâu mà phải xa nhau, nhưng nghĩ tới chuyện hai người không phải là sinh ly tử biệt, tối nào bọn họ cũng điện thoại liên lạc, cô cũng không kiểu cách gì nữa.

Xa nhau lại hay, mỗi ngày tối nào cũng tán gẫu một lát, kể lại ít chuyện ban ngày xảy ra, nói về lý tưởng cuộc sống, tình cảm