
hông lên tiếng.
Tiểu
Nhã nhìn tôi, mắt sáng long lanh, cô ta chợt ôm chầm lấy ông xã, ngay trước mặt
tôi! Cô ta khóc nức nở:” Em đã nói là thôi rồi mà, dù sao em cũng có bệnh, anh
không cần trách móc cô ấy vì một người sắp chết như em, cô ấy đang mang thai
con của anh!”.
Tôi
nhìn chằm chằm ông xã, chỉ muốn khóc, giọng tôi cũng run run:” Không phải vậy
đâu, những lời nói đó không phải do em nói”.
Trong
lòng tôi vẫn tin tưởng anh sẽ tin tưởng tôi, anh cần phải tin tưởng tôi. Nhưng,
ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không thể nào tin tưởng được mình. Tiểu Nhã mềm
nhũn người, đột nhiên ngã vào lòng anh.
Anh
cuống cuồng gọi cô ta:”Tiểu Nhã !”.
Lòng
tôi vô cùng rối bời, chỉ biết nhìn họ, cổ họng và đôi mắt đau nhức. Tiểu Nhã
nhắm mắt, như thể bị ngất. Anh ôm lấy cô ta, lao thẳng ra ngoài.
Mắt tôi
vẫn dõi theo bóng dáng anh, đôi tay run rẩy..., tôi không thể nào đấu lại được
cô ta.
Đôi
chân tôi mềm nhũn, ngồi xuống ghế, ngón tay bám chặt vào bàn vi tính, cắn chặt
môi dưới, cố gắng kìm nén giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra.
Tại sao
mình lại cứ khóc vì người đàn ông này hết lần này đến lần khác, anh ta không
xứng đáng, anh ta thật sự không xứng đáng! Tôi đập đầu xuống bàn, cả người đều
run lên, tôi từ từ đập đầu, từng cái từng cái, như thể chỉ có như vậy, mới có
thể giúp tôi không rơi lệ, như thể chỉ có như vậy, nỗi đau đớn mới được kìm
chế, nước mắt mới có thể nuốt ngược trở vào trong bụng.
Màn đêm
đen vô tận đang từ từ buông xuống, tôi ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn trân trân
vào bộ quần áo trẻ sơ sinh đang cầm trên tay, chỉ thấy lòng buồn vô hạn. Di
động kêu vang, nhạc chuông là bài hát”Em buồn” của ban nhạc 5566.
“Em
buồn là bởi vì đã quên anh, quên tình yêu, dốc toàn bộ sức lực để quên đi tình
yêu thực sự của đôi ta, cũng quên nói cho anh biết, những gì đã mất không thể
làm lại từ đầu...”.
Nghe
lời bài hát, nước mắt lại tuôn rơi. Tôi hít thở một hơi thật sâu, ấn nút nghe.
Tần Tử Long lên tiếng hỏi:” Cô bạn, tôi nghe nói mang thai cần bổ sung rất
nhiều chất dinh dưỡng, cô bạn có ăn uống đúng giờ không vậy?”.
Tôi
nghe giọng anh, khẽ mỉm cười. Anh lại tiếp lời: “Anh mua ít đồ, phù hợp với em,
khi nào em rảnh, anh đưa đến ch
Tôi
không dám mở miệng, sợ rằng nếu mở miệng, nước mắt đã kìm nén bao lâu sẽ đầm
đìa khắp mặt. Anh thấy tôi không lên tiếng, hơi kinh ngạc:” Cô bạn Diệp Tử, bạn
có đang nghe máy không?”
Tôi cố
gắng kiềm chế tâm trạng:” Em đang...”. Tôi túm chặt bộ quần áo trẻ sơ sinh, hỏi
anh:” Anh đã nghe đoạn ghi âm trên mạng chưa?”.
Anh
nói:” Đương nhiên nghe rồi, anh sợ ông xã em sẽ nghĩ sai, cho nên mới gọi điện
thoại cho em”.
Tôi
cười thê lương:” Người phụ nữ đó nói mình mắc căn bệnh nghiêm trọng, sắp chết
rồi... Bây giờ, ông xã em đang ở cùng với cô ta ở tầng dưới”.
Anh
cũng cảm thấy buồn cười:” Nghe nói là ung thư vú”.
Tôi
chợt hỏi:” Ly hôn, phải làm như thế nào?”.
Anh
ngẩn người, một lúc sau, mới hạ giọng hỏi tôi:” Em muốn ly hôn sao?”.
Tôi gật
đầu, nước mắt lăn dài:” Đúng vậy, em thật sự muốn chuẩn bị ly hôn rồi”.
Giọng
nói của tôi bởi vì kìm nén tiếng khóc mà trở nên run rẩy,” Em sợ con của em sẽ
bị tổn thương, cho nên, em phải ly hôn”.
Anh
không lên tiếng, nước mắt tôi rơi lã chã,” Người đàn bà đó, nhất định phải có
được anh ấy, em đành phải buông tay. Em thật vô dụng, em không thể tranh giành
với cô ta... Cho nên lần này, em thật sự phải ly hôn”.
Anh
không lên tiếng, giây lát sau, mới chậm rãi hỏi:” Em vẫn yêu anh ta có phải
không?”.
Hai hàm
răng tôi cắn chặt, bàn tay túm chặt lồng ngực, trong đó dường như có thứ gì đó
đang vỡ vụn, có thứ gì đó tanh tanh đang sộc thẳng lên cổ họng. Tôi nói từng
tiếng một:” Em không cần anh ấy nữa”.
Không
phải không cần, mà là không dám cần. Yêu thương nhau mười năm, người ngoài
tưởng rằng chia tay rất dễ, thực ra rất khó, buồn bã đau đớn đến độ chỉ muốn
chết.
Đúng là
sống không bằng chết.
Thực sự
hy vọng chưa bao giờ có mặt trên cõi đời này!
Anh từ
tốn nói:” Em hãy suy nghĩ thật kỹ!”.
Tôi lắc
đầu, đau thắt ruột gan:” Anh ấy không tin em, em thật sự không cần anh ấy nữa,
không muốn tha thứ cho anh ấy nữa. Em thực sự không cần anh ấy nữa!”.
Anh
hỏi:” Vậy con em phải làm như thế nào?”.
Tôi lấy
tay bịt miệng, cố hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn rơi như mưa, con của
tôi... ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn nó bình an có mặt trên thế giới này.
Nó phải
làm sao đây?
Một gia
đình tan nát, một người mẹ tan nát, thứ mà tôi có thể cho n bị tan nát, bị
người ngoài đập nát vụn, rồi nhét cho nó!
Tôi gần
như không kịp thở, bụng lại bắt đầu ngâm ngẩm đau, từng đợt từng đợt, dường như
đứa bé đang chống đối sự buồn bã của tôi. Nhưng, trái tim tôi như đang bị thứ
gì đó từ từ gặm nhấm, vô cùng đau đớn, là nỗi đau không thể nào khống chế được!
“Em vẫn
ổn chứ? “. Một lát sau, Tần Tử Long cuối cùng cũng không kìm được, lên tiếng
hỏi. Tôi ôm chặt lồng ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân,
lau sạch nước mắt, mỉm cười trả lời anh:” Em rất ổn”.
Anh
dường như thở ph