Cuộc Chiến Trạch Nam

Cuộc Chiến Trạch Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322410

Bình chọn: 8.5.00/10/241 lượt.

lớn tiếng thở dài, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, “Đã nói với chị rồi, hiện giờ em có thể tự mình kiếm được tiền, sao chị cứ phải để mình mệt mỏi vậy!”

“Không nuôi các em, chị còn phải nuôi mình chứ. Bỏ việc rồi, em muốn chị ăn không khí sao?” Dùng bả vai kẹp lấy di động, cô tiếp tục chỗ quần áo còn lại.

“Chị không phải đang làm ở chỗ chị Bội Vân sao, bỏ làm chỗ khác đi, tiền đủ dùng là được rồi, không cần khiến mình mệt như vậy, nếu không chị làm sao có thời gian hẹn hò cùng anh Ấn Nghiêu chứ!”

Lại là anh Ấn Nghiêu…… Cô đang nghi ngờ có phải Chung Ấn Nghiêu lén“đút lót” cho em gái, muốn con bé nói chuyện giúp hay không. (aoi: chú ý chú ý từ ‘đút lót’ là của bạn chen vào :”>)

“Bội Vân còn phải vay để trả nợ, hơn nữa cô ấy còn bận bịu công việc, chỉ thiếu chân chạy việc, em muốn chị tranh việc, rồi trở thành gánh nặng cho cô ấy sao?” Nhóc con thiên binh này.

Thư Ngọc San bị cô nói lấy lệ không đáp lại được.

“Dù sao chị không cần làm nhiều việc là được!” Từ nhỏ đã nhìn chị cả vì bọn họ mà vất vả kiếm tiền, ép buộc bọn họ nhất định phải vào được đại học, hơn nữa lên đại học rồi cũng không cho bọn họ làm thêm, sợ ảnh hưởng tới việc học.

Mặc dù cô và anh trai cũng có thể trong trường vụng trộm “tích trữ tài nguyên”, nhưng cái này không đáng kể, không giúp ích được mấy. Thật vất vả anh trai có thể chia sẻ gánh nặng cùng chị cả, tiếp theo cô cũng có thể tay làm hàm nhai, tuy năng lực không đủ để chị cả hưởng phúc, nhưng cũng hi vọng có thể thấy chị sống cuộc sống thoải mái, đem lại cho chị thời gian vui vẻ.

Ngữ khí không nhớn nhác như em gái, Thư Muội Dao nghe vậy, thật ra cảm thấy có vài phần tự hào nhà có cô gái trưởng thành, mỉm cười.

“Chị sẽ suy nghĩ.”

Miễn cưỡng cho em gái đáp án có thể chấp nhận được, hai người lại tán gẫu vài câu, mới kết thúc cuộc nói chuyện.

Kết quả không bao lâu, đổi thành Thư Dật Thanh gọi tới.

Nội dung cũng không khác mấy, Thư Muội Dao nghĩ rằng, nếu không phải quá đúng lúc, hai cái đứa này thông đồng tốt lắm, thay phiên nhau ra trận oanh tạc cô.

May mắn, em trai không có ‘đen’ như em gái, cho thấy cậu cũng bị sức quyến rũ — hoặc tiền tài của Chung Ấn Nghiêu thu mua,

Sau khi oanh tạc mấy câu về thói xấu làm việc của cô, thì gác điện thoại.

Hai cây cải đầu đỏ này thực sự lớn rồi! Thư Muội Dao cảm thán. Chuyện chăm sóc cho hai đứa, hình như đã không còn cần thiết nữa rồi, giờ còn muốn ngược lại chăm sóc cho cô.

Cô để lời nói của hai đứa em vào lòng, nhưng không có thời gian để cô chậm rãi tự hỏi, thời gian vừa đến, cô phải ra ngoài làm việc.

Giữa trưa, khi Thư Muội Dao đưa cơm hộp tới Ngải Bảo, Chung Ấn Nghiêu đã chờ cô ở cửa.

“Muội Dao.” Anh lại lộ ra vẻ ngượng ngùng với cô, cũng hại người đi theo nhìn thấy vẻ thẹn thùng.

Cô mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.

Nhìn thấy một màn trình diễn 12 giờ ở quầy, trong văn phòng có người khe khẽ nói nhỏ, chỉ là thanh âm lớn đến nỗi ngay cả người trong cuộc ở cửa cũng nghe thấy.

“Ở cửa có thể xây thêm một tòa vọng thê nha.”

“Đã lâu vậy rồi còn chưa đuổi tới à? Sao mà kém thế.”

Thư Muội Dao cầm theo túi cơm hộp nặng trịch, đứng trước mặt Chung Ấn Nghiêu, nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ.

“Khụ…… Đừng để ý bọn họ.” Anh ho nhẹ một tiếng, hóa giải trầm mặc.

“Ừ.” Cô gật đầu, đem túi to giao cho anh. “Cơm hộp.”

“Cám ơn, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?” Tối hôm qua cuối cùng trưng cầu được sự đồng ý của nữ chính, nguyện ý cho anh theo đuổi, anh thừa dịp còn nóng, vội vàng ước hẹn.

Nhóm đồng nghiệp nhìn nam chính nhận lấy túi đồ ăn cũng không đặt xuống trước, cứ vậy xách trên tay mà nói chuyện, hình ảnh có bao nhiêu buồn cười thì bấy nhiêu người cười. Bọn họ đều phải từ chối tin rằng, người kia chính là một trong những đầu lĩnh của họ.

Thật ngu ngốc, rất kém cỏi…… Nhưng mà thực hâm mộ……

Cả một đám ngay cả mục tiêu theo đuổi còn chưa có, ngoài miệng không ầm ĩ thì cũng ồn ào, nhưng sau lưng lại âm thầm rơi lệ cùng yên lặng “cầu nguyện” cho người may mắn có đối tượng cố gắng lên.

“Em không biết tối nay có chuyện gì không nữa.” Cô cúi đầu. Nếu có người hẹn gặp buổi tối, khả năng sẽ kéo dài tới thời gian ăn tối luôn.

“Không sao, anh có thể đi cùng em.” Anh lập tức đáp, “Anh có thể lái xe chở em đi, có vẻ an toàn hơn, hai người có bạn…… cũng sẽ không quá buồn chán

……”

Thư Muội Dao không khỏi cảm động.

Một cảm giác vui mừng, ngọt ngào xa lạ trong lòng không ngừng lan ra, cô mân chặt môi, vẫn không khống chê được môi cong lên, một làn khí nóng xông lên hai má, ngay cả hốc mắt cũng đều ươn ướt, sợ biểu tình trên mặt vượt quá khống chế, cô cực lực đè thấp đầu, ánh mắt vòng vo chuyển, để sự ướt át trong mắt bay đi, mới dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Được.”

Cái gật đầu này, là cô 26 năm qua, lần đầu tiên đồng ý hẹn cùng một người khác phái.

Buổi chiều trở lại phòng làm việc của Văn Bội Vân, sau khi bận rộn một trận, Thư Muội Dao cuối cùng cố lấy dũng khí đem chuyện này nói cho cô bạn.

“Cái gì?” Đứng trong phòng dùng làm kho hàng, Văn Bội Vân vốn đang sửa sang hàng nhập, nghe vậy kinh ngạc xoay qua. “Không phải mấy hôm trư


Polaroid