Polly po-cket
Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuộc Chiến Thượng Vị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210421

Bình chọn: 8.00/10/1042 lượt.

à là những đường vân mang màu đỏ sậm.

“Gạo yên chi?” Từ Man không nhịn được hô nhỏ.

Hai nha hoàn bên cạnh rất khó hiểu, ngược lại hoài nghi không biết thứ này có đủ vào miệng hay không.

Từ Man sờ sờ hạt gạo trong bao, nhịn không được cảm thán, loại gạo yên chi ngự dụng (thứ vua dùng) này kiếp trước đến năm Khang Hi mới được phát

hiện, tại thời không này cư nhiên được Gia Cát Sơ Thanh phát hiện, chính nàng lại trở thành người đầu tiên trong thành Kiến Khang nhìn thấy vật

này, hơn nữa còn là người biết cách ăn nó như thế nào.

* gạo yên chi: là một giống lúa cực kỳ quý, hình dạng dài hơn hạt gạo

bình thường, có màu đỏ sậm, khi nấu lên có màu như son, tỏa ra mùi thơm

lạ, ăn rất ngon, có giá trị dinh dưỡng cao.

“Thanh Mai, lấy đôi vòng tay hoa sen vàng kia ra, còn có mặt

dây chuyền bồ tát thanh ngọc đã được khai quang lần trước mang về từ

Hồng Giác Tự nữa…” Từ Man loay hoay bận rộn đến chân không chạm đất, chỉ huy Hương Xuân nói: “Đúng rồi, đem thêm cái hộp hồng trà của Anh quốc

nữa, ta đã đồng ý với Tam nương nương sẽ cho dì ấy nếm thử, còn nữa…”

Hương Xuân vẫn không chút hoang mang, buồn cười đỡ Từ Man ngồi xuống, bưng

một chén trà nóng đặt vào tay nàng nói: “Quận chúa ngài quên rồi sao,

những thứ đó hôm qua đã chuẩn bị xong cả rồi.”

Từ Man dùng khăn tay lau lau xem, nhấp một hớp trà nóng, thở dài một hơi mới

nói: “Hôm nay biểu đệ của nhà Nhị nương nương tròn một tuổi, mấy ngày

nay mẫu thân lại để cho ta quản gia, bên ngoài vừa mới xong việc, chỉ sợ trong viện của chính mình lại loạn tay chân.”

“Sao

có thể ạ!” Thanh Mai cầm cây lược đến chỉnh lại tóc cho Từ Man, cười

nói: “Trong phòng này, cho dù đầu óc của hai bà già chúng em không tốt

lắm, nhưng đại nha hoàn không phải còn có Thanh Phong và Hương Chi sao?

Hai người họ đầu óc còn tốt hơn chúng em đấy ạ.”

Từ Man liếc xéo nàng một cái nói: “Các ngươi mà xem là bà già, vậy cô nương ta là gì?”

Thanh Mai cười đùa lại cài một đóa hoa tươi đúng mùa bên tóc mai Từ Man, rồi xoay người vén rèm đi ra ngoài.

“Ngươi xem nàng đó! Càng ngày càng không có bộ dáng nô tỳ gì cả.” Từ Man cắn

răng, đáy mắt đượm ý cười nói: “Cũng tại ta, dung túng các ngươi đến

không còn quy củ, hừ, chờ ta đi tìm a nương, gả đám các ngươi ra ngoài

hết.”

Hương Xuân quay đầu nhìn hai đại nha hoàn nhỏ

tuổi hơn, sắc mặt không đổi, nói: “Quận chúa đều nói không biết bao

nhiêu lần rồi, vẫn là quận chúa gả trước đi đã.”

Từ

Man tức giận đến không biết làm sao, trừng mắt đe Hương Xuân, trong mắt

bắn dao nhỏ, nhưng mỗi tội Hương Xuân không hề sợ hãi, cong người cười

nói: “Canh giờ không còn sớm nữa, quận chúa nên đi thôi.”

Một câu nói, cơn tức khó khăn lắm mới nổi lên được, lại bị dập tắt ngúm.

Tháng sáu năm trước, Hòa Húc vẫn không có tin tức bỗng nhiên mang thai, gây

huyên náo cả phủ công chúa người ngã ngựa đổ, ngay cả Tần thái mỹ nhân

cũng phá lệ xuất cung, đến ở lại phủ công chúa Hòa Húc, vẫn luôn tự mình chăm sóc từ lúc mang thai đến sinh sản. Cho tới bây giờ, đứa bé cũng đã tròn một tuổi, Tần thái mỹ nhân cũng không nỡ hồi cung. Đến cuối cùng,

Hoàng đế muốn gặp Tần thái mỹ nhân cũng chỉ có thể cải trang xuất cung

thăm. Mà công chúa Hòa Húc, mắt thấy ‘tâm tưởng sự thành’, lại từ lúc

mang thai rồi sinh con, cư nhiên phát tướng hẳn lên, cũng may gương mặt

mượt mà cũng không sợ mập mà càng toát lên vẻ phú quý.

Ngồi trên xe ngựa, Từ Man cùng mẫu thân cười đùa, nhị ca vì đợi dự lễ chọn

đồ vật đoán tương lai mà chưa về lại quân doanh, ngược lại nghe nói Gia

Cát Sơ Liêm đột nhiên từ quân doanh trở về, hôm nay cũng sẽ đến phủ công chúa chúc mừng.

“Mấy ngày nay con quản gia, trông

cũng ra hình ra dạng đấy, không hổ là do a nương dạy dỗ.” Đại trưởng

công chúa vẫn luôn ở một bên nhìn Từ Man làm việc, ngay cả lần này đi dự tiệc đầy tuổi, chuẩn bị quà cáp cũng không nhúng tay vào, quả thật là

quyết tâm dạy dỗ Từ Man.

Từ Man nhướn nhướn mày, ra

vẻ biết tỏng nói: “Đó không phải là ý nói, vẫn là mẫu thân thông minh,

cho nên sinh ra con gái cũng thông mình, dễ dạy sao.”

Đại trưởng công chúa cười vang, liên thanh nói cực kỳ chí lí, Từ Man lại cố ý chêm thêm vài câu góp vui, chọc mẫu thân cười hoài không thôi.

Sau khi cười xong, Đại trưởng công chúa sửa sang lại quần áo cho nữ nhi,

lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp của con, trong lòng cảm khái, như là có tâm

sự.

“Gần đây trong cung có chuyện gì sao ạ?” Từ Man vẫn mặc cho mẫu thân loay hoay, thấy thế quan tâm hỏi.

“Con có biết vì sao Sơ Liêm phải về không?” Đại trưởng công chúa ngồi lại

thẳng người, đầu mày nhẹ chau lại, nói: “Công chúa Thục Viện đề nghị,

muốn gả cho Gia Cát Sơ Liêm.”

“Nàng ta điên rồi?”

người Từ Man đổ về trước, cảm thấy thật là vớ vẩn, trước khi Gia Cát gia còn chưa ngã đổ, các nàng từ nhỏ cũng đã từng gặp qua, nhưng cớ gì sớm

không muốn gả, trễ không muốn gả, lại phải chờ đến hiện tại.

“Tả tướng sắp từ Hồng Giác Tự trở về.” Đại trưởng công chúa không hề giấu diếm.

Từ Man giật mình, nàng là từ chỗ Gia Cát Sơ Thanh biết được, sau khi tổ

phụ được Hoàng đế thả ra, liền đưa đến Hồng Giác Tự dưỡ