
của rất nhiều thế gia, mà danh sách những người kia rất nhanh
được thu thập, đám nữ quyến kia liền như thể ruồi thấy đồ ăn, đều xông
xáo đến, khiến cho những bà tổ mẫu thế gia kia phiền nhiễu không sao
chịu nổi. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, chính là mẫu thân của Lễ quan
đại phu, Bùi thị.
Nghe nói bà
trời sinh nói nhiều, mỗi ngày nằm dí ở nhà, không có ai tán dóc cùng,
nay có nhiều người cầu kiến như vậy, bà lão ta ước còn không được nữa
là. Cứ thế vài lần, không thấy ai dám tới cửa nữa, bởi vì không ai chịu
nổi có người từ sáng tới tối cứ lôi kéo ngươi lải nhải không ngừng, mà
nội dung lải nhải lại còn cực kỳ nhàm chán, thậm chí rối rắm không rõ.
Nếu đối phương hỏi một ít vấn đề uyển chuyển, bà ta có thể bắt đầu nói
từ vài thập niên trước, nói cho đến khi ngươi mơ màng, bà ta còn chưa
hết hứng. Mà nếu đối phương không chịu nổi, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề,
vậy thì càng tốt hơn, bà ta có thể vòng tới vòng lui đề tài này, có điều chẳng phải trọng điểm, kết quả chính là, ngươi nghe đến cuối cùng, cũng không biết bà ta đang nói cái gì.
“Ha ha ha ha… cười chết muội.” Từ Man ở trên giường lăn qua lăn lại, tóc tai cũng rơi lỏng ra.
“Muội cũng có chút dáng vẻ con gái được không.” Từ Hải Sinh nói đến đây, khóe miệng mình lại nhịn không được câu lên.
“Huynh có
biết, lần đầu tiên muội đi gặp bà dì của Chu Hoàn, thiếu chút nữa hóa
điên rồi không, nếu không nhờ Chu Hoàn tìm cớ kéo muội đi, phỏng chừng
đến tối còn chưa được về.” Từ Man xoay xoay một cọng tóc nói: “Đám phu
nhân kia vậy mà có thể chịu đựng từ trưa đến tối muộn, thật sự là quá
lợi hại.”
“Bọn họ vì trượng phu mình, cũng không có gì kỳ quái cả.” Từ Hải Sinh hừ lạnh một tiếng, tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi.
“Huynh nói,
sao bọn họ lại chắc chắc như vậy được, chúng ta tìm là bạn cũ của Từ thị mà?” Từ Man ho khan một tiếng, xoa xoa mặt, hiếu kỳ nói.
“Thà tin là
có, còn hơn là không.” Từ Hải Sinh cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục nói: “Lại nói, cái tính muội lười biếng như vậy, đột nhiên
tích cực hẳn lên, ngoại trừ muốn biết chuyện gì đó, đời nào chịu khó như vậy.”
Từ Man bất mãn liếc hắn một cái, nói như thể cả thành Kiến Khang này đều biết nàng là con quỷ lười vậy.
“Thế, cái người nói là tiền quản sự của Trang gia sao rồi?” Từ Man nhảy xuống giường êm, đi qua ngồi xuống cạnh đại ca.
“Trong thời
gian này vẫn để mắt đến lão, có điều…” Từ Hải Sinh nhíu mày nói: “Ngoại
trừ thu mua vài tên chướng mắt trong phủ chúng ta ra, vị kia trong
khoảng thời gian này cũng có liên lạc với vài viên quan chức vị thấp,
cũng không đến chỗ Hữu tướng hoặc là Hoàng phủ.”
“Lão ta còn tới tìm huynh không?” Từ Man giương mắt nói.
“Đương
nhiên, lão ta còn muốn càng nhiều chứng cứ chứ sao.” Từ Hải Sinh khinh
bỉ nói: “Nếu không phải chúng ta còn có giá trị lợi dụng, sợ là lão đã
chẳng tới từ lâu rồi.”
Từ Man im
lặng, hơi cúi đầu, nếu không có chủ ý lần này của đại ca và phụ thân, sợ là đã không tra ra trong phủ cư nhiên còn có vài tên tàng đủ thâm, chỉ
là thực đáng tiếc, lần này những người kia đều xác thực là tử sĩ, vừa bị chộp tới là chết.
“Huynh thấy, rốt cuộc là ai, mà cứ phải gây trở ngại cho chúng ta là sao?” Từ Man
không tài nào hiểu được, chuyện này đã vượt qua phạm vi trong sách,
trong sách chú trọng báo thù trong chốn hậu trạch hơn, không có nhiều
tình tiết như vậy. Hơn nữa vì phụ trợ cho nữ chính Hoàng Tú Oánh, nên
nhân vật phụ phối hợp diễn đều rất vụn vặn, còn không xuất hiện thế lực
vừa thần bí vừa hung hãn như hiện tại. Đương nhiên, cũng có khả năng là
đã xuất hiện, nhưng với chỉ số thông minh của Hoàng Tú Oánh thì chưa
phát hiện ra thôi.
“Từ lúc mẫu
thân bị đâm, vụ đầu độc, rồi đến chuyện muội bị bắt cóc, và cả chuyện
xảy ra trong cung lần này, đều giống như một bàn tay đang bóp chặt cổ
chúng ta, nếu không bắt được hắn, ngày sau chẳng phải chúng ta cứ phải
sống trong nơm nớp lo sợ sao?” Từ Hải Sinh nhắc tới đây liền đầy bụng
phẫn nộ, “Vả lại cữu cữu cũng cần một cơ hội, đem chuyện Đại hoàng tử và chuyện quân bị khống chế cùng một thể.”
Từ Man gật
gật đầu, quả thật không thể để mặc chuyện này tiếp tục được, không ai
chịu được nỗi đau mất mát, bởi vì không phải lần nào cũng có thể may mắn mà qua được.
“Người… đã đưa về rồi?”
“Yên tâm, lần này ít nhiều có Sơ Thanh biểu ca hỗ trợ, chắc chắn sẽ không có sai lầm.” Từ Hải Sinh mềm giọng nói.
“Muội luôn cảm thấy, có lẽ Trang Thành không phải là người xấu.” Từ Man mất tự nhiên nắn bóp túi tiền của mình, nói.
Từ Hải Sinh thở dài, lại không nói gì.
Sự tình còn
nhanh hơn tưởng tượng, vốn là âm đang thầm điều tra, nhưng không đến nửa tháng sau, Ngự sử đột nhiên dâng tấu, nói là thân thế của phò mã Đại
trưởng công chúa bất minh, xác thực không phải con cháu nhà họ Từ, mà
nguyên thái phó của thái tử – dưỡng phụ của phò mã lại vì bệnh mà hôn
mê, không thể chứng thật lai lịch này. Nhưng từ nguồn tin của một nhân
sĩ đáng tin cậy cho biết, nói phò mã rất có thể là con trai của phản
thần Trang Thành lưu lại năm đó.
Trên triều
đình nhất thời xôn xao, chuyện này