
kết quả, mới tìm tới huynh đúng không?”
Phụ thân Từ
Văn Bân đột nhiên hoàn toàn không hề có hứng thú với thân thế của mình,
biến chuyển này Từ Man và đại ca cũng có thể lý giải. Ở lúc ngươi gần
như có tất cả, có người đặt một cái hộp trước mặt ngươi, mở ra có thể là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu, thậm chí chuyện xấu càng nhiều
hơn, đại đa số người có lẽ sẽ lựa chọn làm như không thấy, cất chiếc hộp kia ở một nơi nào đó trong ký ức, để nó từ từ phủ đầy bụi, cho dù trong chiếc hộp có chứa nội dung mà ngươi muốn biết nhất.
“Phụ thân
gần đây đổi ý, quản sự Trang gia cũng cảm thấy thế cho nên mới đến chỗ
huynh.” Từ Hải Sinh do dự nói: “Huynh không nói ra hết, mà là lập lờ
nước đôi.”
“Không sao
cả.” Từ Man giải thích nói: “Không cần nói quá rõ với ông ta, dù sao
điều hai người muốn biết đều giống nhau, không nói hết, sau này cũng sẽ
không có phiền toái gì lớn.”
Từ Hải Sinh đồng ý: “Huynh cũng nghĩ vậy, cho nên đã lấy được bức họa của Trang phu nhân.”
Từ Man hai mắt sáng rực, vươn tay nói: “Đem ra cho muội xem.”
Từ Hải Sinh cho mọi người lui ra, mới cẩn thận từ trong lòng lấy ra một tờ giấy tuyên thành mỏng, trải lên bàn.
Từ Man vừa
nhìn bức họa này, nhất thời có vài phần thất vọng, cũng có vài phần thấy may mắn, bởi vì người trong bức họa, vừa không giống phụ thân cũng
không giống tổ phụ, lại không có nét nào hao hao với nàng hay đại ca.
Trong bức
họa là một vị mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp cũng không nổi trội lắm, chỉ cảm
thấy nhu hòa, ngũ quan tú lệ, tuy nhiên đối với người thường xuyên ra
vào cung như Từ Man mà nói, chỉ có thể xem như là một giai nhân thanh
tú.
“Chỗ này…” Từ Hải Sinh chỉ lên bức họa của Trang phu nhân nói: “Khóe miệng bà ta có một nốt ruồi.”
Từ Man thầm
ghi nhớ, tiếp tục quan sát tỉ mỉ, dù sao nếu thật sự là Từ thị, bà ta
muốn thay đổi nét đặc trưng của mình, thêm một nốt ruồi cũng rất dễ
dàng.
“Còn có nơi
này, mặc dù trên bức họa không có, nhưng quản sự kia nói, trên trán
Trang phu nhân có một vết sẹo.” Từ Hải Sinh có chút phiền muộn nói:
“Không biết có phải lưu lại lúc ở Trương gia hay không.”
Từ Man thầm
ghi nhớ trong lòng, chính nàng cũng để ý Trang phu nhân có một điểm đặc
biệt khác, bà chẳng những có mỹ nhân tiêm*,mà đầu mũi có hơi nhô lên,
trên thị giác thoạt nhìn giống như lồi lên. Theo như Từ Man biết, xung
quanh nàng người có tóc mỹ nhân tiêm không nhiều lắm, càng khỏi nói đến
chóp mũi nhô lên, nếu không phải thủ pháp của vị họa sĩ này rất cao,
nàng chắc chắn cũng sẽ không để ý tới.
* Mỹ
nhân tiêm: đường chân tóc ở chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M gọi là “mỹ nhân tiêm”. Điểm này tùy thuộc vào gien.
“Mau cất đi, mặc kệ có phải Từ thị hay không, cũng là bức họa của
Trang phu nhân, nếu để cho người nào có tâm tư nhìn thấy, không tốt cho
phủ chúng ta.” Từ Man gấp bức họa kia lại, trả lại cho Từ Hải Sinh, Từ
Hải Sinh càng hiểu điều đó rõ hơn Từ Man, đương nhiên sẽ không nhiều
lời.
“Còn nữa,
huynh điều tra được trong thành Kiến Khang, quả thật có một vị phu nhân, từng là bạn bè khuê phòng của Từ thị lúc còn trẻ, sau này Từ thị chuyển đến Kiến Khang, bọn họ không còn liên lạc, đến khi bà ấy tái giá vào
Kiến Khang, Từ thị cũng đã gả đến Lạc Dương, hai người cứ thế lỡ nhau.”
Từ Hải Sinh không nén được vui mừng trong lòng, lại tiếp tục nói: “Hiện
tại người biết bà ta từng là bạn bè với Từ thị cũng không nhiều.”
“Vậy bà ấy
gả vào nhà nào, bây giờ chắc tuổi tác cũng không còn trẻ.” Từ Man cảm
thấy chuyện này có phần quá mức thuận buồm xuôi gió.
“Bà ta chính là mẹ của Lễ quan đại phu – Bùi thị, lại nói tiếp, cũng có thể là người quen, vị này cũng là dì của mẹ Chu đại cô nương – bạn thân khuê mật của muội đó.” Từ Hải Sinh cảm thấy đây là ông trời giúp hắn, nếu là người
không quen, hoặc là người thuộc phái Bảo Thủ, quả thật là không tiện đi
hỏi thăm rồi.
Từ Man lập tức vỗ bàn, quyết định ngay ngày mai liền đến Chu phủ.
Từ Man kéo
tay Chu Hoàn, vẻ mặt cảm kích đi ra từ phủ Lễ quan đại phu, cùng bước
lên xe ngựa, phía sau còn có tiểu nha hoàn chia ra cầm theo lễ vật từ
phủ Lễ quan đại phu mang về.
“Lần này may mà có ngươi, bằng không ta còn thực ngượng ngùng tới cửa.” Từ Man vẻ mặt cảm kích kéo tay Chu Hoàn nói.
Chu Hoàn gõ đầu Từ Man một cái, ra vẻ không vui nói: “Còn nói mấy cái này, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi.”
Từ Man cười hì hì, tựa vào vai Chu Hoàn lém lỉnh nói: “Đúng đúng đúng, là lỗi của ta, không dám nói như vậy nữa.”
Chu Hoàn
lườm nàng một cái, lại vén rèm lên nhìn nhìn, mới hạ giọng kề tai Từ Man nói: “Ngươi tới nhà di bà ta, chỉ để uống trà nói chuyện phiếm?”
Từ Man vân vê khuyên tai ngọc bích, có chút ngượng ngùng nói: “Có chút chuyện…”
Chu Hoàn vừa nhìn là biết, rất am hiểu nói: “Nếu cần giúp đỡ, đừng khách khí.”
Từ Man đương nhiên sẽ không từ chối.
Xe ngựa rẽ
vào con phố, vì Chu Hoàn còn có việc nên đổi xe ngựa về phủ trước, Từ
Man lại có việc đi đến Lục Liễu Cư, tiện thể mua một ít vịt muối Nam
Kinh về, hôm nay phụ thân sẽ về phủ dùng bữa, mặc dù đầu bếp trong ph