
en bự chảng mà chỉ muốn bật cười, nhưng điều khiến cô cười không khép
miệng lại được là cô đã thực sự trở thành vợ của Như Sênh.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên bọn họ thuê phòng ở ngoài, cô nép vào lòng anh, để mặc những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Từ giờ khắc ấy, mối
quan hệ giữa hai người không chỉ là người yêu nhau nữa mà đã trở thành
chồng – vợ.
Anh ôm lấy tấm thân mảnh mai của cô, vững chãi tiến vào trong, mơn man
từng centimet trên da thịt cô và cảm nhận sự hưởng ứng nhiệt tình từ
phía đối phương, tiếng hơi thở gấp gáp khe khẽ trong căn phòng, lúc vang vọng, lúc chờn vờn, lúc vui đùa, lúc theo đuổi, như những tinh linh của đêm tối đang thực hiện những bước nhảy tươi đẹp nhất trong không trung. Giờ khắc đó, bọn họ đều thực sự cảm thấy, trên thế giới này không có
giây phút nào đẹp hơn hiện tại.
Ngày hôm đó, cô gái thơ ngây đã thực sự trưởng thành, nở bừng như đóa hoa làm lay động lòng người.
Với Như Sênh, kết hôn trong khi còn học đại học là
việc làm bốc đồng nhất trong cuộc đời anh, nhưng đến Thượng Đế cũng phải thốt lên rằng, mỗi người trong cuộc đời mình đều có ít nhất một lần bốc đồng.
Sau khi kết hôn, hai người vẫn sống như trước, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm trưa, buổi tối, khi Như Sênh làm xong công việc, anh thường thấy Khinh
Văn đã ngồi đợi sẵn ở trong phòng, trên bàn của anh nếu không phải là
món canh xương tuyệt hảo thì cũng là chút đồ điểm tâm. Như Sênh nói:
“Ngày nào em cũng làm như vậy, thực sự anh không ăn cũng chẳng sút đi
lạng thịt nào đâu!”. Cô chỉ ngồi cạnh anh cười ngây ngô và đêm nào cũng
vẫn đưa đồ ăn qua như vậy. Anh không biết rằng, con gái đều thích vỗ cho bạn trai của mình thật béo, đó chính là niềm vinh dự của bọn họ. Đến
nỗi Lão Viên trong phòng cũng phải than thở rằng, sau này nhất định cũng phải tìm một cô bạn gái biết chăm sóc người khác như thế về làm vợ.
Chỉ có vài người biết chuyện họ kết hôn, ngoài Tô Nghệ và Tào Châu thì
đến bà Phạm cũng không biết, cho nên họ cũng chẳng muốn gọi nhau theo
kiểu “ông xã, bà xã” ngọt ngào trước mặt mọi người như những đôi khác.
Bây giờ, các đôi tình nhân thường có thói quen xưng hô như vậy, Tô Nghệ
nói: “Đó là vì nguyện vọng muốn trở thành vợ chồng của họ rất mãnh liệt, với những điều chưa đạt được, mọi người đều có tâm lý mong ngóng như
vậy, hai bên gọi nhau như thế cũng là để thỏa mãn ảo tưởng tạm thời.
Thực tế chỉ sau khi kết hôn mới biết, đâu có nhiều lãng mạn đến thế.
“Ông xã, bà xã” gọi nhiều cũng cảm thấy khó chịu, thực sự là không có gì thú vị!”.
Có nhiều lúc Khinh Văn cảm thấy cách nghĩ của Tô Nghệ còn quá thực tế,
nhưng Tô Nghệ lại phản bác: “Đó là vì mình đã sớm nhận thức được thế
giới này!”.
Cuối tháng chín, kỳ thi tiếng Anh cấp sáu đã có kết quả, Khinh Văn và Tô Nghệ đều qua, thật là một phen mở mày mở mặt.
Sự kiện trọng đại như vậy không thể không chúc mừng, trước sự cổ vũ của
Tô Nghệ, mọi người quyết định đến nhà hàng cạnh trường đánh chén một
bữa, đương nhiên đó cũng là nơi làm việc của Như Sênh. Tô Nghệ vốn giao
thiệp rất rộng, ngày hôm đó, mọi người đến rất đông, trong đó có cả
những người Khinh Văn cũng quen như Thang Bồng, Mặt Trứng Cá, có cả Tào
Châu và mấy người mà cô đã từng gặp trước đây trong quán bar. Vừa may
hôm đó đúng vào ngày thứ bảy, Khinh Văn đã nói với Như Sênh từ trước,
anh cũng đồng ý sẽ đến. Nếu như không đến, thì ở nơi anh làm việc, cô
cũng có cách để kéo anh vào cuộc. Nhưng ngày hôm đó, sau khi mọi người
đã ăn uống no nê mà vẫn chẳng thấy anh xuất hiện, ông chủ cũng nói hôm
nay Như Sênh không xin nghỉ.
Tô Nghệ mặt đã đỏ hồng vì uống kha khá rượu ghé tai cô thì thầm: “Đại
Thần nhà cậu thật chẳng nể mặt chút nào, tuy mình và anh ta là kẻ thù
không đội trời chung nhưng hay dở gì thì cũng là chúc mừng cậu mà, sao
giờ anh ta vẫn còn chưa đến?”.
Khinh Văn cố gắng xua đi niềm thất vọng, giải thích hộ anh: “Có lẽ trong bệnh viện có chuyện gì chăng, công việc của bệnh viện sao mà biết trước được! Bệnh tật của người bệnh cũng như tính khí thất thường của ông
trời, nói thay đổi là thay đổi được ngay!”.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Phạm Như Sênh thực sự đến bệnh viện nhưng không phải với tư cách là nhân viên thực tập.
Bệnh cũ của bà Phạm tái phát, lần này có vẻ rất nghiêm trọng. Sau khi đến, Khinh Văn mới biết bà bị ung thư gan.
Khi cô và Tô Nghệ đến bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy anh – và có cả Mạt
Lạc đứng bên cạnh. Từ sau khi cô và Như Sênh yêu nhau đã lâu không gặp
Mạt Lạc. Cô cũng không hỏi vì sao lại thế cũng giống như từ trước tới
giờ cô chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ giữa anh và Mạt Lạc. Nhưng chỉ
một đoạn đường ngắn mà cô cũng không đủ dũng khí để đi tới, chỉ có thể
đứng ngóng nhìn từ phía xa, cô đang đeo kính áp tròng, cho nên có thể
nhìn thấy sự nghi hoặc mâu thuẫn thoáng hiện giữa lông mày của Như Sênh, còn Mạt Lạc lại giống như một người chị lớn đang trao đổi điều gì đó
với anh.
Tô Nghệ hỏi: “Cô gái đó có quan hệ như thế nào với Như Sênh?”.
Cô lắc đầu, ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Tô Nghệ lại nói: “Sao nhìn mình thấy quen quen,