
iếp cũng không biết.”
Y nhìn cô, ánh mắt chăm chú, như hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa. Cô
cũng không dám động đậy, để mặt má đào dần dần trở nên nóng bỏng, trông
rất ngốc nghếch. Tay y khẽ trượt xuống, choàng qua sau cổ cô: “Trẫm ở
đây nàng không thoải mái sao? ” Lời này y đã từng nói, nhưng lúc này,
lại càng tỏ ra ảm đạm, khiến trong lòng Phi Tâm trào dâng một cảm giác
xót xa không thể diễn tả.
“Thần thiếp không dám. ” Lời này cô cũng không chỉ nói một lần rồi, nhưng lúc này cũng có cảm giác chan chát.
Hai người im lặng nhìn nhau, hệt như hai bức điêu khắc, nhưng ánh mắt giao nhau lại giống như gió mây đang lưu chuyển, hài hòa như thế. Tựa
như cách xa ngàn dặm. Hồi lâu sau, y thở dài: “Thực ra những điều nàng
muốn cũng chẳng đáng là chi, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng. ”
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong phút chốc chợt thấy mừng mừng tủi tủi. Hai người bên nhau lúc nào cũng ngượng ngùng, thì ra là vì cả
hai chưa hiểu rõ điều đối phương cần. Câu nói đó của y, do trước kia
trẫm chưa nhìn rõ nàng, thật sự đã đả động vào tim cô, khiến đôi mắt cô
ngấn lệ, và có chút run rẩy.
“Nam tuần lần này, trẫm sẽ cho nàng thỏa nguyện. ” Lời nói tiếp theo
của y khiến Phi Tâm trừng to mắt, nước mắt lập tức òa xuống, cơ thể run bần bật, cảm giác nhưng sóng biển cuồn cuộn dâng trào trong lòng. Cô
toan đứng dậy, khóe môi run rẩy, nhưng y lại cười bảo: “Khoan vội tạ ơn, nàng hiểu mà. ”
Cô gật đầu, kìm nén những lời khấu tạ sắp sửa vọt ra miệng. Cô hiểu,
cô đương nhiên là hiểu rồi. Y chính là người thi ân vọng báo, cái y cần
chính là sự báo đáp đồng đẳng hoặc là to lớn hơn! Nhưng không sao, hoàn
toàn không hề chi, cô không quan tâm y cần cô làm điều gì, chỉ cần tâm
nguyện của cô hoàn thành, tất cả những thứ khác cô đều không quan tâm!
Vân Hi đột nhiên đưa tay ôm lấy cô. Cô đã chịu đựng đến cực hạn rồi,
cô không muốn cũng không mong rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, dù là vì vui mừng hay bi ai, cô cần phải duy trì sự đoan trang cao quý của mình! Nếu như muốn thỏa nguyện của cô, vậy thì nên thỏa cả mong ước này!
Y biết cô đang khóc, là vì vui mừng, mãn nguyện, đồng thời cũng vì
mệt mỏi. Điều cô muốn, thực ra chẳng là gì cả. Đúng là thế, danh tiếng,
thanh danh nhà họ Lạc Chính, đối với y chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn
tay, nhưng đối với cô, nó là điều khao khát cả đời, là gánh nặng mà giờ
giờ phút phút cũng không được buông lỏng. Cô mệt mỏi vì danh tiếng,
nhưng lại không thể dằn co. Bởi vì cô là một phần của họ Lạc Chính, là
hy vọng để nhà họ Lạc Chính tiến đến thế tộc. Đạt được danh tiếng, chưa
chắc gì cô sẽ hạnh phúc, nhưng đánh mất danh tiếng, cô nhất định sẽ đau
khổ cả đời.
Cô không hỏi y muốn cô làm những gì. Y biết, dù nói bất kỳ điều gì cô cũng sẽ thực hiện, và nhất định sẽ làm rất tốt. Nhưng nếu điều y cần,
cô vốn dĩ không có thì y nên làm thế nào đây?
1
Mùng một tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, trong ao sen, những
cánh hoa sen đang nở sớm, cây phù dung bên bờ đứng khoe dáng. Thái giám
đều được đổi cung trang từ màu xanh đậm thành màu xanh nhạt. Cung nữ
thay cung y màu hồng và trắng nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đang
lướt trong cung. Qua tiết Đoan Ngọ thì sẽ vào hạ, ti trưởng nội phủ cũng phải chuẩn bị bổng lộc cho một quý mới, đồng thời cũng gần kề ngày
hoàng thượng khởi hành, tất cả mọi sự chuẩn bị đã bắt đầu đi vào giai
đoạn cuối.
Chính ngay lúc ấy, Quý Phi gặp Tông Đường Lệnh và Cư An Phủ, hai nội
vụ huyện môn bắt đầu thanh lý những con mọt trong nội cung. Việc này
khởi nguồn từ chuyện Trịnh Phụng Viên tố cáo với Quý Phi rằng Ti Chưởng
cục cắt xén chi tiêu của cung phi: Một bộ váy mặc thường thu hơn 5
trượng tơ lụa, mùa đông thì lấy than đen thay cho than trắng; những thứ
được chia phần hàng tháng cũng bị đổi thành thứ phẩm, lấy cũ xem như
mới. Việc này vừa bùng lên, lập tức có rất nhiều phi tần cấp thấp hùa
theo, bảo rằng ti chưởng cục thân là phủ môn phân phối, trưởng sự thái
giám trục lợi bên trong, thu tiền hối lộ, dẫn đến những người không chi
tiền thì bị khấu trừ trong bổng lộc hàng tháng, nhưng thân phận họ thấp
hèn nên có tức giận thì cũng không dám lên tiếng.
Quý Phi nay đã danh tiếng lẫy lừng hậu cung, không ai không kiêng nệ. Cô vừa lên tiếng, nào còn ai dám trì trệ. Ngay tức thì, Đại phu Tông
Đường Lệnh – Sở Bang Tấn sau Tông Đường Lệnh tổng quản thái giám Trịnh
Thành An, cùng Uông Thành Hải của Cư An Phủ phò trợ Quý Phi xử lý việc
này. Ti chưởng cục là một trong hai phủ bên dưới của Cư An Phủ, phụ
trách phân phối chi tiêu nội vụ, Hành Chấp Phủ thì quản lý những công
việc liên quan đến xuất hành. Lợi lộc của Ti Trưởng Cục, hậu cung ai ai
cũng biết. Dưới cục có tam ti lục trưởng, không bộ phận nào không dính
líu đến chi tiêu thường ngày, tất cả cung nữ thái giám của các bộ phận
đa số đều là thân tín thái hậu, thái hậu nay đã lùi dần, ai cung biết
Quý Phi sớm muộn cũng sẽ đi đến bước này.
Phi Tâm chờ đến tận bây giờ mới hành động, một là vì cô cần một loạt
những chứng cứ xác thật và có hiệu quả, chỉnh đốn hậu cung trước,