
trường quý tộc mà không cần làm việc. Không phải người hầu, nhưng
lại không có một chút địa vị, loại tình cảnh này thật sự là gian nan.
Các thiếu gia, tiểu thư Quan gia đều sớm trưởng thành,
khi nhậm chức trong xí nghiệp của gia tộc, xấp xỉ tuổi cô, ngoài em gái của
Quan Chi Nghiên là Quan Chi Quất, tam trong phòng tiểu thái tử Quan Dạ Kì, cũng
chỉ có ba bốn người bà con.
Quan Chi Quất cùng cô cô Quan Thiên Lệ rất giống nhau,
đều không vừa mắt Niên Nhược Nhược, không chỉ bởi vì nàng là một nha đầu nông
thôn không liên quan đến Quan gia. Còn bởi vì ngày đầu tiên nàng đến “Văn đức
học viện”, các đàn anh đều chú ý đến nha đầu có dáng vẻ quê mùa này, sau đó
không lâu lại chạy tới hỏi cô về lý lịch của con bé ấy.
Chuyện này làm cho Quan Chi Quất giận đến nghiến răng
nghiến lợi, xác định Nhược Nhược là đứa có mưu đồ, năm nay vô luận là ở nhà hay
ở trường, Quan Chi Quất luôn tìm các soi mói, làm khó Nhược Nhược.
Cũng may lúc nhỏ Niên Nhược Nhược khi sống cùng người
thân ở nông thôn đã quen giả câm vờ điếc, vùi đầu ăn cơm. Nên khi tiểu thư kia
hoạnh họe vô lý, cô cũng chỉ mắt điếc tai ngơ tùy người ta mắng, mắng xong thì
cô đi, tiếp tục an phận qua từng ngày. Quan Chi Quất tức giận không chỗ phát
hỏa, chỉ có thể đụng tới một lần mắng một lần!
“Niên Nhược Nhược là đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là thiên hạ đệ nhất đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là vũ trụ vô địch siêu cấp đại ngu
ngốc!”
Theo thời gian Quan Chi Quất tìm từ chửi mắng cũng dần
dần thăng cấp......
“Hả? Nó lại làm sao vậy?”
Thư phòng ở lầu 4, ánh sáng thật ấm áp, màu vàng của
ánh mặt trời chiếu vào, ngoài cửa sổ, có đám mây bồng bềnh trên không trung,
đầu thu thật sự là mùa thoải mái, hợp với lòng người.
Quan Chi Nghiên thoải mái tựa vào sofa xem tạp chí
kinh tế, nghe thấy em gái tức giận la mắng, không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng
hỏi, tầm mắt vẫn nhìn trang tạp chí.
Lần trước vì cuộc thi thành tích, Niên Nhược Nhược
đứng thứ hai từ dưới lên; Trước đó vì lao xuống hồ nước cứu chú chó nhỏ lên trong
trời mưa to nên bị ướt sũng; Trước đó nữa là vì ở cổng trường bị kẻ lừa đảo lừa
lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt nhưng lại không biết rằng mình bị lừa......
Nghe qua đều rất giống là việc con bé ngốc kia làm,
bây giờ con bé ngốc đó lại làm gì? Hắn chăm chú lắng nghe.
“Cô ngốc chết đi được! Anh Vũ Phong thổ lộ với cô, nói
một chuỗi thiệt dài làm cho mọi người đều cảm động, nha đầu chết tiệt kia nghe
xong cả buổi, cuối cùng ngơ ngác hỏi anh Vũ Phong:" xin hỏi anh là
ai?" thật là buồn cười!” Quan Chi Quất oán hận lấy tay đánh vào tạp chí
thời trang đang cầm trên tay, tưởng tượng đó là Niên Nhược Nhược đáng ghét,
đang bị mình đánh đập.
“Mặt anh Vũ Phong lúc ấy đỏ bừng, thật sự là xấu hổ
mà! Nhị ca, anh không biết anh Vũ Phong vĩ đại như nào đâu, em càng nghĩ càng
không thông, anh ấy làm sao có thể thích con nhỏ Niên Nhược Nhược như vậy a!”
Quan Chi Nghiên không tiếp lời, khóe môi nhếch lên,
tay lật một trang tạp chí.
“Còn nữa, cuộc thi lần này nó lại rất kém, là người
đứng thứ hai từ dưới lên, nó với A Kì thường xuyên đội sổ đúng là một đôi trời
sinh. Hai người xếp hạng gần nhau càng ngày càng thân thiết nha, ngày hôm qua A
Kì còn lái xe máy chở nó về!” Quan Chi Quất liếc mắt thấy có người lắng nghe cô
nói, lông mày liền dựng thẳng, càng nói càng hăng, “Nha đầu quê mùa kia thật sự
là một con hồ ly tinh, chuyên môn câu dẫn đàn ông, ở trường một câu cũng không
nói, lại còn ở trong nhà mình......”
Nghe vậy, ngón tay thon dài chợt dừng lại, trang sách
cũng chầm chậm dừng lại, chưa lật qua.
Edit :Cẩm Tú
Beta :Song Nhi
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhanh như thoi đưa.
Cô gái mồ côi bé nhỏ Niên Nhược Nhược tiếp tục yên ổn
trưởng thành ở Quan gia, dáng người cô cao lớn hơn, bím tóc nhỏ cũng bị cắt đi
thay vào đó là mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt. Việc học mặc dù không có tiến bộ
hay thay đổi gì đặc biệc, nhưng cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng mà thi đậu vào
trường Trung học “Học viện Văn Đức”.
Ở tiệc cưới xa hoa của Quan Chi Hà, Niên Nhược Nhược
mặt mày hớn hở đi cùng người bạn mới, đứng ở bên ngoài, đứng trong một góc bên
cạnh giàn hoa ở hành lang đại sảnh mà thưởng thức thức ăn.
Lúc này, bên trong đại sảnh, âm nhạc du dương, khách
khứa đang tiến vào, mấy vạn đóa hoa hồng thơm ngát cùng hòa vào màu trắng thuần
khiết của mấy đóa hoa bách hợp càng làm cho không gian trở nên tráng lệ, xa
hoa. Ở trong đại sảnh, đèn thủy tinh treo trên trần đang tỏa ra những ánh sáng
lấp lánh, mọi người đang ăn uống linh đình.
“A Kì, cậu không qua đó sao? Có lẽ lão thái gia sẽ tìm
cậu đó.” Niên Nhược Nhược cắn một miếng bánh ngọt, lại uống một chút nước mật
đào, miệng hỏi không rõ tiếng.
“Cũng không phải ta đính hôn, tôi không thích thú.”
Tiểu thái tử được Quan gia cực kỳ sủng ái Quan Dạ Kì cũng một tay cầm bánh
ngọt, một tay cầm ly nước mật đào, đang ăn một cách thỏa thích. Vẻ mặt rất xem
thường, còn phán một câu đầy tự hào : “Kết hôn có gì tốt, muốn tôi từ nay
trở đi chỉ có đúng một người phụ nữ, đêm cũng khôn