
em trai của mình.Cho đến mười năm sauĐêm hôm đó, Lạc Thiên Uy vừa tròn mười sáu tuổi, tốt nghiệp từ nước ngoài
trở về. Lạc phụ vì muốn chúc mừng con trai trở về nên đã tổ chức một bữa tiệc lớn.Một bữa tiệc xa hoa, đèn thủy tinh cung đình óng ánh
lóe sáng, đá cẩm thạch trơn bóng tản mát chói mắt, tại đại sảnh ồn ào,
quan khach đi tới đi lui như nước chảy, trong không khí tràn ngập hương
vị của những mỹ vị hòa cùng với hương thơm của rượu đỏ.Dọc theo
lan can, ngay tại bên cửa sổ hé ra một chiếc sô pha, kế bên là bóng dáng của một bóng dáng. Lạc Tích Tuyết đã tròn 20 tuổi, độ tuổi mà người con gái trổ mã trở nên xinh đẹp rạng rỡ, Lạc Tích Tuyết chính là minh chứng cụ thể nhất. Đêm nay nàng mặc một chiếc váy dài thấp ngực, lộ ra tư
thái xinh đẹp, hơn nữa đó là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành làm ọi
người đàn ông trên thế gian này nguyện mơ màng cũng chờ đợi.Đêm
nay là nàng dùng thân phận chủ nhân dự họp yến tiệc sinh nhật này. Tại
ánh sáng của ánh đèn rọi xuống, Lạc Tích Tuyết trên tay cầm một ly rượu
chân cao, một tay nhấc váy dài, như nữ thần mang khuôn mặt mỉm cười đi
chào hỏi từng tân khách, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với lễ phục hấp dẫn
không biết bao nhiêu ánh nhìn.Âm nhạc vui sướng lan tràn khắp biệt thự vốn hẻo lánh này.Đang ở đọa cao trào, thời gian bỗng đếm ngược, trong phòng khách xa hoa đang được ánh đèn chiếu sáng bỗng nhiên tối om, bọn hạ nhân mặc trang phục
trắng đem một chiếc bánh sinh nhật tháp đem vào chính giữa.Nương
theo tiếng nhạc là tiếng vỗ tay của mọi người, một người con trai xuất
hiện khiến ọi người đều kinh diễm, chậm rãi đi xuống cầu thang.Một thân tây trang đen được cắt may tinh tế và tỉ mỉ từng chi tiết, thân
hình cao lớn, môi mỏng kiêu căng nhưng lại lạnh như băng, toàn thân tản
mát ra khí chất ma mị cùng lãnh khốc, có loại cao quý áp đảo mọi người
tựa như một vương giả, làm cho người ta sợ hãi không dám đến gần dù là
nửa bước. Hiện trường náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại.Tất cả tân khách đều thò đâu fra, đều đem ánh mắt ngưng trụ tại người đàn ông tuấn dật này.“Wow, đẹp trai quá!” Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu khống chế không nổi nữa nghẹn ngào thét lên.Đứng bên của sổ, Lạc Tích Tuyết thân thể nhịn không được run rẩy vài cái,
khioon mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắt như ngọc lưu ly
sững sờ nhìn người đàn thiếu niên trước mắt.Đây là em trai của cô sao?Mười sáu tuổi, hán đã trưởng thành như vậy? Hiện tại đứng dưới ánh đèn quần
áo ngăn nắp đoạt đi ánh nhìn của người khác, rất khác với cậu bé từng
khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, một chút cũng không giống.Lạc Tích Tuyết ở một khoảng cách xa nhìn hắn, ở sâu trong nội tâm không
biết sao lại sinh ra sự bất an. Tầm mắt hắn rõ ràng không phải nhìn mình nhưng vì sao cô luôn cảm giác ánh mắt hắn một mực dừng lại trên người
của cô chưa từng rời đi.Không sao đâu Lạc Tích Tuyết, mười năm rồi hắn còn nhận ra cô nữa mới là chuyện lạ đó.Đang nghĩ ngợi chỉ thấy Lạc phụ đặt ky rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía hắn.“Các vị, cảm tạ mọi người đã dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Thiên
Uy. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Lạc Chấn Long tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời cho hắn quản
lý, từ nay về sau lời nói của Thiên Uy cũng chính là lời nói của Lạc
Chấn Long tôi, hy vọng mọi người giống như trước nay duy trì như vậy,
phụ tá cho con trai tôi. Tương lai thế giới là thuộc về tuổi trẻ các
người.”Lạc Chân Long đắc ý đưa tay lên bả vai Lạc Thiên Uy,trên
mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hắn dõng dạc khai mạc lý do của bữa tiệc này, lập tức nhận lấy một tràng pháo tay nhiệt liệt.Kế tiếp là thời gian
cắt bánh ngọt, Lạc Thiên Uy tay cầm con dao nhỏ cắt thành từng khối
bánh, hai tay đưa cho Lạc Chấn Long cùng các bậc tiền bối và anh em
trong nhà.Yến tiệc lần này kì thực là cơ hội để Lạc Chần Long tuyên bố với bên ngoài đứa con mười sáu tuổi sẽ nối nghiệp của hắn.Các tân khách từng đợt than thở bên không dứt bên tai, hương rượu đỏ lan
tràn, mỗi người đều vây quanh hắn bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.Đang lúc sinh nhật diễn ra, Lạc Tích Tuyết lại một mình cầm một ky rượu đỏ trong tay, đi vào hoa viên của biệt thự.Lúc mà ba nói ra những ý tứ đó cô biết phận nữ nhi như cô sớm muộn gì cũng
lập gia đình nên tự động rút khỏi, không cùng em trai tranh đoạt.“Tích Tuyết, sao lại đứng đây một mình thế?” Sau lưng đột nhiên truyền đến
tiếng nói thanh nhuận trầm thấp của một người đàn ông.Lạc Tích Tuyết giật mình, cười nhạt xoay người sang chỗ khác, ánh vào mắt nhìn là dung nhan tuấn dật.Sự tuấn dật như thiên thần này, trên người lại tỏa ra khí tức vương tử nho nhã, cao quý, mày kiếm anh tuấn nhìn cô với ánh mắt cực kỳ dịu dàng như muốn đem cô chết chìm trong đó.Hắn chính là bạn trai hiện tại
của Lạc Tích Tuyết, người đàn ông này có gia thế hiển hách, bề ngoài cao lớn tuấn dật, khí độ bất phàm, là còn trai độc nhất của tập đoàn Tiếu
thị - Tiếu Vũ Trạch.“Anh Vũ Trạch”. Lạc Tích Tuyết thân mật gọi
hắn một tiếng, đôi mắt sáng như ánh sao nâng lên n