Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323620

Bình chọn: 9.5.00/10/362 lượt.

dàng, giống như cô chỉ làm chuyện này vì hắn. Chuyện cho đến bây giờ, chỉ thấy giữa hai người bọn họ, đã không thể nói ai nợ ai, chỉ có thể trách số phận trêu đùa con người.

Cô từng trong ngực hắn vùng ra, khom người, định đỡ Chiêm Mỗ Tư rời giường.

Nhưng eo lại bị hắn ôm chặt, một tay làm sao cũng không thể rút ra được. Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, Chiêm Mỗ Tư lại ra vẻ oan ức giống như một đứa bé, cô không nhịn được cười một tiếng, đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.

Y tá mang thuốc đi vào, thấy hai người đang ôm nhau nằm trên giường, sắc mặt y tá vô cùng xấu hổ, vội vã mang thuốc đưa cho Lạc Tích Tuyết, cũng rất nhanh lui ra ngoài.

"Dậy đi, đánh răng rửa mặt, tôi chờ anh!" Lạc Tích Tuyết điều phối lại thuốc, khẽ nói với hắn.

Chiêm Mỗ Tư nằm bên cạnh cô, hôn cô một cái, lúc này mới nghe lời đi rửa mặt.

Hắn đứng ở bồn rửa mặt cạo râu, sau đó tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, Chiêm Mỗ Tư đẹp trai tự tin và mạnh mẽ đã trở lại.

"Bây giờ có phải tốt không." Mắt Lạc Tích Tuyết vì cười mà cong lên. "Ừ, rất đẹp trai."

Chiêm Mỗ Tư cài xong nút áo sau cùng, đi đến trước mặt cô, thắm thiết nhìn cô.

Khôi phục sức khỏe, đầu óc cũng tỉnh táo, cô bằng lòng trở về chăm sóc hắn, giữa bọn họ không phải không thể xoay chuyển, sau khi hắn làm chuyện tàn nhẫn như thế, cô vẫn còn quan tâm đến sống chết của hắn, hắn biết điều này có ý nghĩa gì.

"Xin lỗi." Hắn thật sự vô cùng nghiêm túc nói: "Tích Tuyết, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ muốn làm tổn thương em, chuyện của Tiếu Vũ Trạch tôi thật xin lỗi."

"Nói xin lỗi, có thể coi như không xảy ra chuyện gì sao?" Khóe môi Lạc Tích Tuyết cứng đờ, rất nhiều chuyện căn bản không có cách gì bù đắp lại, bọn họ chỉ có khả năng, chính là nhìn về phía trước mà thôi.

"Không thể!" Chiêm Mỗ Tư hiểu ý của cô.

"Tôi cũng vậy!" Lạc Tích Tuyết mang thuốc trộn lại với nhau, đưa cho hắn.

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, giọng nói bình tĩnh, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

"Không cần lại tổn thương chính mình, ăn uống đi ngủ cho tốt, được chứ?"Lạc Tích Tuyết hối thúc hắn ăn, lúc này giọng nói mới dịu dàng một chút.

Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, không biết nói gì, sắc mặt càng ngày càng u ám. Hắn, trở thành quá khứ của cô sao?

Làm sao có thể!

"Chúng ta cũng không phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết anh rất thích tôi, nhưng mà tôi cũng cần có không gian riêng của mình, nếu anh vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh nói.

Chiêm Mỗ Tư nhếch môi, không biết nói gì, sắc mặt càng ngày càng u ám. Hắn, trở thành quá khứ của cô sao?

Làm sao có thể!

"Chúng ta cũng không phải trẻ con, đừng có tùy ý giận dỗi hoài, tôi biết anh rất thích tôi, nhưng mà tôi cũng cần có không gian riêng của mình, nếu anh vì chiếm lấy tôi, mà làm ra những chuyện tổn thương đến bạn bè bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!" Lạc Tích Tuyết nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh nói. “Giữa chúng ta như vậy, anh còn có cơ hội không?” Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, chợt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi cô.

“Không biết” trong mắt Lạc Tích Tuyết thoáng qua tia phức tạp. Tình yêu giữa cô và anh có liên quan đến quá nhiều người, cô không thể chỉ nghĩ đến mình được.

Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư chợt lóe:”Nếu như anh tiếp tục theo đuổi em, em có thể suy nghĩ đến việc tiếp nhận anh hay không?”

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt một chút, rất khó tưởng tượng được anh lại là người đàn ông sẵn sàng bỏ xuống lòng kiêu ngạo để theo đuổi cô.

Nhưng cô có thể tiếp nhận sao? Sợ rằng không được.

Cô sẽ không trở về nữa, thoát ra khỏi lồng giam này cô sẽ tự mình sống không nhờ đến bất cứ sự trợ giúp của ai.

Chiêm Mỗ Tư nhìn ra do dự của cô, nghiêm túc cầm tay của cô đặt lên lồng ngực của mình “Tích Tuyết tiểu thư, anh thật sự rất yêu em”.

Lạc Tích Tuyết xì cười, đấm nhẹ lên ngực của anh:”Nếu như anh thật sự yêu em, xin anh tạm thời cho em chút tự do”.

Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, anh thật sự không thể nào không nhìn cô hằng ngày được, nhưng là anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô.

Sáng sớm ngày thứ hai Lạc Tích Tuyết vừa mới vào phòng làm việc thì có hoa đưa tới, 99 đóa hồng đỏ tươi, thật là phô trương mà.

Cầm Tư Liên vội cầm tấm thiệp được gửi kèm đọc to lên “Yêu em là hạnh phúc lớn nhât đời này của anh, nhớ em là mật ngọt nhưng cũng là khổ sở nhất của anh, anh chỉ yêu một mình em thôi!”

Cầm Tư Liên ngưỡng mộ nói”Tích Tuyết, người đàn ông của cô rất lãng mạn nha! Xem ra cô rất nhanh sẽ được gả cho người ta thôi!”

Lãng mạn? Lạc Tích Tuyết nhướng mày, cô mới vừa rời khỏi anh mấy tiếng đồng hồ, vậy mà anh đã làm phô trương như vậy rồi, người đàn ông này làm cho cô có chút đau đầu.

Sợ rằng Thẩm Tâm Lam rất nhanh lại tìm đến cô cho xem, cô rõ ràng đã đồng ý sẽ không gặp Chiêm Mỗ Tư nữa nhưng vừa nghe tin anh ngã bệnh cô đã mềm lòng lại.

“Tử Liên, buổi tối cô có tham gia tiệc quan hệ hữu nghị gì đó đúng không?” Lạc Tích Tuyết chợt nghĩ đến cái gì, liền hỏi Cầm Tư Liên.

“Đúng vậy” Cầm Tử Liên nói.

“Cô có thể dẫn tôi


80s toys - Atari. I still have