
i một lát".
"Được thôi, để mình đỡ cậu về phòng nghỉ". Trần Tiểu Mạt gật đầu một cái lo lắng nhìn bạn tốt.
Cô ở phòng y tế nghỉ ngơi một lát đến khi thấy khá hơn mới ra cổng trường chuẩn bị đón xe về.
Trước cửa trường học xuất hiện một chiếc Lamborghini màu trắng thu hút ánh mắt qua lại của nhiều người.
Cô thấy chiếc xe quen thuộc cho là của Lạc Thiên Uy trong lòng không khỏi run lên, cũng không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng của người trong xe.
Cửa xe mở ra một bóng dáng cao ráo tuấn dật bước xuống xe, một thân tây trang được cắt may một cách đơn giản nhưng đầy tinh tế, bên trong phối hợp với chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trước ngực có vài nút không cài làm lộ ra một mảng cơ ngực màu mật ong, làm cho người ta có cảm giác liên tưởng mơ mộng đến một vài thứ, phong thái tà mị bất cần đời.
"Tích Tuyết, là Lãnh Khinh Cuồng đó" Trần Tiểu Mạt kích động lắc tay của cô, Lãnh Khinh Cuồng là thần tượng một đời của cô à.
Lạc Tích Tuyết thấy người trong xe không phải là Thiên Uy cảm thấy có chút mất mát.
"Tích Tuyết, tôi vừa từ nước ngoài trở về em không ngại cùng tôi đi hóng gió một chút chứ?" Lãnh Khinh Cuồng bước đến trước mặt của cô, cười xấu xa, khoé miệng ve ra một độ cong mê người.
Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp trả lời thì bên kia Trần Tiểu Mạt đã hưng phấn bắt đầu giới thiệu về bản thân.
"Lãnh thiếu gia, tôi là bạn tốt của Tích Tuyết tên là Trần Tiểu Mạt, lần trước cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!" Trần Tiểu Mạt nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mặt tươi cười nói.
Lãnh Khinh Cuồng nhíu may, nhàn nhạt liếc Tiểu Mạt một cái sau đó đùa giỡn nói:"Thì ra là bạn của Tích Tuyết, không cần khách khí tôi cùng Tích Tuyết quen biết nhiều năm như vậy thì chuyện giúp đỡ là phải!"
Nói xong một tay của anh khoác lên vai của Lạc Tích Tuyết làm ra tư thế như hai người thân rất lâu vậy.
Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, vừa quay đầu định nói gì với Tiểu Mạt nhưng phát hiện vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô, Tích Tuyết chắc rằng Tiểu Mạt nhất định nghĩ giữa cô và Lãnh Khinh Cuồng thật sự có cái gì đó.
Cô vừa định mở miệng giải thích nhưng Tiểu Mạt lại đột nhiên cười thấu hiểu, nói:”Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi có việc xin đi trước”.
“Tiểu Mạt!” Lạc Tích Tuyết có cản cũng khong được.
“Không cần kêu, cô ấy đã quyết định nhường em cho tôi rồi”. Lãnh Khinh Cuồng tà khí nhếch môi, cố ý nói những lời mờ ám.
Lạc Tích Tuyết quay đầu trừng anh:”Anh tới trường của tôi tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Em không phải nói muốn cảm tạ tôi mời tôi đi ăn sao? Làm sao mà nhiều ngày như vậy rồi mà tôi vẫn không thấy có chút động tĩnh nào hết vậy?” Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu nghiêm túc nói với cô.
Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, vò đầu xin lỗi.”Tôi quên mất”.
“Cũng biết là em quên nên hôm nào không bằng hôm nay tôi nay em mời tôi dùng cơm luôn đi”. Lãnh Khinh Cuồng nhân cơ hội nói ra yêu cầu.
“Tối nay?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vẫn còn do dự có nên đồng ý hay không.
Lãnh Khinh Cuồng đã mở cửa xe bên ghế tài xế, kéo cô đi vào:”Chúng ta hãy lên đường thôi!”
Lạc Tích Tuyết không có biện pháp chối từ nên chỉ có thể ngồi lên xe của anh, ai kêu cô còn thiếu anh một bữa cơm đây.
Trên mặt của Lãnh Khinh Cuồng nhiều hơn một nụ cười, chiếc Lamborghini lái với tốc độ nhanh chẳng mấy chốc đã đến một nhà hàng sang trọng.
“Đến rồi, em xuống xe đi!” Lãnh Khinh Cuồng hướng cô cười cười. Lạc Tích Tuyết đẩy cửa xe xuống, đưa mắt quan sát quang cảnh xung quanh mặc dù nơi này có chút vắng vè nhưng khó tường tượng tại một nơi vắng như thế này mà lại có bãi đậu xe rộng lơn như vậy và không thiếu bất kỳ chiếc xe nào trên thế giới. Chắc hẳn nhà hàng này kinh doanh rất tốt.
“Tại sao lại dẫn tôi tới đây?” Lạc Tích Tuyết quay đầu hỏi anh.
“Rất đơn giản vì đây là nhà hàng do tôi mở!” Lãnh Khinh Cuồng thích ý trả lời:”Dù sao hôm nay cũng là do em mời tôi nên tôi phải kiếm chút chát cho nhà hàng của mình chứ!”
Lạc Tích Tuyết im lặng liếc nhìn anh:”Anh đúng thật là tính toán tỉ mỉ.”
Nhà hàng được thiết kế vô cùng đặc biệt, diện tích rất lỡn mỗi tầng đều được thiết kế theo phong cách khác nhau
Lãnh Khinh Cuồng là ông chủ của nơi này nên đương nhiên các nhân viên ở đây đối với anh rất cung kính, dẫn bọn họ lên lầu ba tìm một không gian vắng vẻ để ngồi.
Ánh mắt của cô lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ lẳng lặng chờ đợi thức ăn được mang lên. Lãnh Khinh Cuồng một bên vừa thưởng thức rượu đỏ một bên dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết, khi cô vô tình quay lại anh có chút hốt hoảng mà dời mắt đi.
Anh sợ nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy của cô thì bao tâm tư giấu kín của anh sẽ bị cô nhìn thấy mất.
Mặc dù anh bất cần đời đối với đàn bà chỉ là vui đùa một chút, tự cho mình phóng túng nhưng đối diện với người con gái mình thích thật sự thì lòng có chút hoang mang, huống chi anh biết trong lòng của cô luôn chỉ có mình Tiếu Vũ Trạch.
Lạc Tích Tuyết vẫn duy trì bộ dạng trầm mặc từ lúc đi đến giờ, anh thật không biết làm sao để cô chú ý đên anh dù chỉ là một chút. Tiền bạc sao? Cô là thiên kim đại tiểu thư của Lạc gia nê