
ót xa thở dài.
Người, vì cái gì thích theo đuổi những thứ không chiếm được gì đó? Hắn biết rõ bọn hắn là chị em, là không có kết quả . Vì sao hắn vẫn còn cố chấp lặp đi lặp lại nhiều lần, hiện tại hắn vì cô làm cho toàn thân đều bị thương, cái này nói cô làm sao chịu nổi chứ?
"Rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận tôi? Vì cái gì, em luôn luôn muốn cự tuyệt tôi? Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, làm cho em không hài lòng, em nói cho tôi biết, tôi có thể thay đổi! Ta thật sự có thể vì em thay đổi toàn bộ, chỉ cần em đồng ý không rời xa tôi, thử thích tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em hài lòng mới thôi!" Lạc Thiên Uy thống khổ ôm lấy Lạc Tích Tuyết, gần như tuyệt vọng hỏi.
Hắn rất hận —— hận bản thân vô năng, vậy mà không có cách nào đạt được lòng của người phụ nữ mình yêu!
Ngay lúc hắn giơ roi lên đánh chính mình, rốt cục hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là đau như cắt! !
Tình yêu của hắn đối với cô đã xâm nhập vào xương tủy, cả đời cũng khó có khả năng buông tay. Không có cô, hắn sẽ chết .
Lạc Tích Tuyết lắc đầu than nhẹ: "Thiên Uy, vì cái gì anh vẫn không rõ? Ánh rất tốt, cũng không có sai, sai chính là anh không nên yêu tôi. Tôi là chị của anh, anh yêu tôi sẽ làm bị mọi người tổn hại, tôi thật sự không thể tiếp nhận người đàn ông nhỏ tuổi hơn tôi, huống chi anh còn là em trai của tôi, tôi với anh cùng một chỗ làm cho ta cảm thấy được cuộc sống mỗi một ngày đều là tội ác! ! !"
Lạc Thiên Uy cười khổ, vẻ mặt có chút sa sút, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp như cũ.
"Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng tuyệt đối hi vọng mình là em trai của em, nhưng mà ông trời lại sắp xếp như vậy, tôi không cách nào thay đổi, nhưng tôi cũng không khống chế nổi bản thân đừng yêu em. Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể làm cho trái tim tôi rung động, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi có thể vì em buông bỏ tất cả, cho dù là muốn tôi mất đi tất cả, tôi cũng sẽ không hối hận!"
"Nhưng mà anh có nghĩ tới hay không, tình yêu của anh —— làm cho tôi nghẹt thở! Có lẽ anh có thể tiếp nhận tình yêu chị em, nhưng cũng không có nghĩa là tôi cũng có thể, tôi hi vọng tìm một bạn trai thành thục chững chạc, mà không phải một thanh niên so với tôi còn là một đứa trẻ!" Lạc Tích Tuyết bi ai nói.
Có phụ nữ nào không hi vọng, bạn trai của mình có thể cho mình dựa vào, cô thật sự khó có thể tưởng tượng yêu đương với một đứa trẻ, điều này làm cho cô cảm thấy bản thân giống như là đeo một cái thăt lưng, mà không phải tìm một người đàn ông gửi gắm suốt đời.
Về phương diện này cô vẫn tương đối theo truyền thống, cho nên tạm thời vẫn không cách nào tiếp nhận hắn.
"Tôi không đòi hỏi em báo đáp tôi cái gì, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, cơ hội tranh giành công bằng, không cần luôn luôn dùng cớ tôi là em trai em để ngăn cản tôi, chỉ cần em cho tôi một cơ hội yêu em, tôi nhất định sẽ yêu em gấp trăm lần." Lạc Thiên Uy cố chấp nắm giữ hai vai cô.
edit: fpurplebrown23
Lạc Tích Tuyết vốn còn muốn một mình đánh thức em trai, nhưng khi nhìn trên người hắn không ngừng có máu chảy ra, máu tươi theo gò má say mê lại tuấn dật một giọt lại một giọi rơi xuống, lòng của cô nhất thời đau đớn.
Lời nói cự tuyệt bị cô nuốt xuống, cô thở lại nhìn lại hắn.
Nếu như đây là địa ngục, sẽ để cho cô cùng hắn cùng nhau rơi xuống thôi.
Dù sao, cô đã sớm không còn đường để lui nữa! ! !
“Chúng ta chữa thương trước được không?” Cô ngồi xổm người xuống, ân cần nói.
“Em – quan tâm tới tôi sao?”. Lạc Thiên Uy vui mừng nhếch môi, khóe môi dâng lên một chút ý cười.
Lạc Tích Tuyết không trả lời, lo lắng gọi vú Ngô.
Vú Ngô nghe được tiếng kêu, lập tức ôm hòm thuốc chạy tới.
“Đại tiểu thư, cô có làm sao không? Có bị thương không?”. Vú Ngô còn tưởng là Lạc Tích Tuyết bị thương, khẩn trương hỏi.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái: “Không phải của tôi, là Thiên Uy!”
Vú Ngô sững sờ quay đầu, khi thấy vết thương phía sau của toàn thân Thiên Uy, bà quả thật khiếp sợ ngay tại chỗ.
Thiếu gia làm sao lại bị thương như vậy? cậu ấy bị điên rồi sao? Nếu như để cho lão gia biết chuyện, như vậy cũng được sao?
Lạc Tích Tuyết nhận lấy hòm thuốc trong tay bà, vội vang giao phó: “Vú Ngô, bà nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân tới đây một chuyến”.
Vú Ngô sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần: “A, đúng vậy đại tiểu thư!”.
Bà kinh hồn bạt vía xoay người, chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi, Lạc Thiên Uy lại gọi bà lại.
“Không cần, bà đi xuống trước đi”. Lạc Thiên Uy đuổi vú Ngô rời đi.
Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn em trai, vết thương của hắn nghiêm trọng như vậy, không gọi bác sĩ tới đây, ngộ nhỡ gây nhiễm trùng thì làm thế nào?
Lạc Thiên Uy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô dành cho hắn, hắn thỏa mãn cười một tiếng, có cảm giác cô quan tâm, làm cho hắn ham mê nha.
Hắn tự tay nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô, dụ dỗ: “Vết thương này nhỏ, không có chuyện gì đâu, em giúp tôi băng bó lại là được”.
“Nhưng”. Lạc Tích Tuyết có chút do dự, nhìn vết thương vô cùng thê thảm của hắn, cô không yên lòng khuyên can: “Vẫn nên để bác sĩ tới xử lý thôi”.
Ánh mắt Lạc Thiên