
Đêm lạnh như
nước, ánh trăng mỏng manh thấm xuống đất xuyên qua mà cửa sổ bằng lụa
mỏng chiếu vào trong căn phòng biệt thự vô cùng rộng lớn, dễ chịu được
thiết kế theo phong cách châu Âu.Gió đêm đem màn che màu tím nhạt nhẹ nhấc lên, bóng dáng của hai cổ lửa nóng đang dây dưa, gắt gao kề
nhau, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng tạo
thành một cảnh đẹp rực rỡ nhưng đối lập nhau.Không mở đèn trong
ánh sáng mờ mịt, người đàn ông ma mị, ngũ quan tựa như anh túc, tuyệt mỹ mà trí mạng. Nhưng giờ phút này lại tản ra khí tức nguy hiểm, hung ác
cùng nham hiểm.Động tác của hắn lạnh lùng mà cứng nhắc, không mang theo chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là thân thể giao nhau.Mặc dù như thế nhưng dưới thân khuôn mặt của người con gái mang theo sự trầm luân sâu sắc.Cô cos gắng bày ra chiêu quyến rũ đầy ngạo nghễ, khuôn mặt vũ mị phong
tình vạn chủng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở gấp, trăm
phương ngàn kế muốn người đàn ông ở trên.Cô hiểu cách lấy lòng
một người đàn ông là như thế nào, nhất là loại sự tình này, phàm là
những người đàn ông cùng cô có quan hệ thì tất cả về sau đều si mê cô,
duy chỉ có người đàn ông này lại không như thế.Hắn muốn cô cho
tới bây giờ chỉ là không chút do dự chiếm lấy, trước đây gần như đã chấm dứt quan hệ, chỉ vì sinh lý quan hệ hay là vì khát vọng mà thôi. Bởi vì thậm chí cho tới bây giờ hắn không hề muốn cô đụng chạm vào hắn.Có lẽ là không cam lòng, cô duỗi ngón tay mảnh khành ra chậm rai quét qua
cái trán, cái mũi, cái cằm ngay ngắn, lồng ngực rắn chắc của người đàn
ông ở trên.Thẳng đến khi cô chạm vào hắn, một vết sẹo bắt mắt
thình lình trên ngực, ngón tay ngọc dừng lại, một đọa vết sẹo đỏ sậm như rắn nước uốn lượn quấn lồng ngực hắn, đột ngột, nổi bật, thực sự làm
tăng làm vài phần thần bí cho người đàn ông vốn đã vô cùng anh tuấn này.“Không được chạm vào nơi đó!”Hắn thình lình bắt được tay cô, một âm lãnh bên tai mang theo cảnh cáo.Người phụ nữ cả kinh, lập tức thay đổi biểu tình nịnh nọt, đưa tay vòng lên cổ của hắn, phát ra một tiengs hờn dỗi.Người đàn ông như bị châm lửa, hắn ác độc chạy nước rút, dã man cướp đoạt,
cùng cô một chỗ từ ga giường bên này lăn đến ga giường bên kia.Nữ tử vẻ mặt vũ mị cinh đẹp,hô hấp dồn dập, vì hắn không ngừng tiến công
bên dưới, cô khắp người toàn thân run rẩy không còn mục đích câu dẫn
nữa.Nhưng ngay lúc đôi môi đỏ mongjmaan mê kiều diễm ướt át chuẩn bị in lên đôi môi mỏng của người đàn ông thì tất cả động tác bỗng ngừng lại một giây.“Chủ nhân?” Trên mặt cô hiện lên một tia nghi hoặc
đầy dụ dỗ, than hình kiều nhuyễn hiện lên vài chỗ ửng hồng mất tựu
nhiên. Nàng bất mãn, tìm đầu vai của hắn úp mặt vào, khao khát hắn có
thê cho nàng nhiều thêm.“Chủ nhân người làm sao vậy?” Cô lập tức đuổi theo, tựa như rắn nước từu phía sau ôm lấy eo hắn.Giữa hai hàng lông mày của Lạc Thiên uy hiện lên tia không kiên nhẫn. Hắn
lạnh lùng đẩy cô ra, lãnh đạm nhắc nhở: “Cô quên một điểm tối trọng yếu
nhất! Tôi không bao giờ hôn người đàn bà khác.”“Vì cái gì? Vì cái gì mỗi lần chúng ta quan hệ với nhau anh đều không hôn em? Cũng không
cho em hôn! Nếu như em có làm gì không tốt thì em có thể sửa mà!”Nữ tử trên mặt hàm chứa oán hận. Cô – Trì Nhược Huân thân là sát thủ mị
ảnh cấp cao bieet bao nhiêu người đàn ông quỳ gối dưới váy. Mà cô trừ
chủ nhân của bọn họ ra thì không có người đàn ông nào cô để vào mắt.Cô kỳ vọng có thể độc chiềm được người đàn ông hoàn mỹ này. Cô chỉ chờ đợi một nụ hôn từ hăn mà thôi. Chẳng lẽ điều đó là quá phận sao?“Bởi vì cô không có tư cách!”Trong mắt Lạc Thiên Uy lạnh lùng xẹt qua một tia trào phúng.Không mang theo
bất cứ tình cảm nào, hắn chỉ để lại một câu nói lạnh như băng rồi xoay
người rời đi. Đêm tĩnh lặng, chung quy cũng dễ khiến cho người ta nhớ lại những ký ức đã qua.Hình dáng của Lạc Thiên Uy đứng lẳng lặng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo. Tay kẹp lấy điếu xì gà, nhàn nhạt thở ra vòng khói đem hắn phát hạo
thành người đàn ông ma mị.Đứng trên ban công của biệt thự, ngắm
nhìn toàn thành thị trên không, những ngọn đèn giống nhau hỗn loạn thành một đoàn, thế nhưng lòng hắn lại ở nơi nào.“Tuyết nhi, tôi rất
nhớ em!” Trong mắt hắn có gì đó quang mang khó hiểu. Một hình ảnh xinh
đẹp phủ đầy bụi cất giấu sâu trong lòng hắn, giờ lại nổi lên trong đầu
hắn.Bốn năm suốt 1268 ngày trôi qua, hắn đối với cô nhớ thương từng ngày từng ngày, càng gia tăng mãnh liệt chứ chưa từng ngưng lại.Mặc dù trong bốn năm này, hắn có vô số nữ nhân, đã từng tận hưởng qua bao
cơn hoan lạc nhưng trong mắt hắn, nội tâm ngoại trư cô, cho tới giờ chưa hề có qua một người đàn bà nào.Hắn yêu cô nhiều như vậy, chỉ tiếc cô không những không yêu hắn mà còn rất rất hận hắn.“Em so với cô ta thì sao?” Trì Nhược Huân bọc tấm chăn mỏng, chẳng biết từ
lúc nào đã đứng sau lưng Lạc Thiên Uy. Từ phía sau ôm lấy eo hắn, ngữ
điệu ngả ngớn hỏi.“Cô có thể đi. Quan hệ của chúng ta dừng ở
đây!” Lạc Thiên Uy hở hững liếc nhìn người phụ nữ yêu mị, ném ra một câu nói lạnh như băng làm trái tim cô đông đá vì lời nói ấy.Trì
Nhượ