
mua
lại toàn bộ hoa trong cửa hàng của chúng ta rồi, mẹ mau đi gói đi." Ngãi
Tiểu Hiên nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn vẫn trầm tư, vì vậy đẩy cô một phen, để cho
cô đi gói hoa.
"Chậc ——mua toàn bộ à, đây chính là tốn rất
nhiều tiền, anh xác định sao?" Trần Tiểu Ngoạn từ trong trầm tư mà phục
hồi tinh thần lại, vẻ mặt không thể tin.
Tuy cửa hàng hoa mới khai trương, nhưng mà đúng
là vốn gốc của cô tốn thật lớn vào rất nhiều hoa, nếu mua toàn bộ, khẳng định
phải rất nhiều tiền.
"Chú, chú có nhiều tiền như vậy sao?"
Ngãi Tiểu Hiên vẻ mặt ngây thơ nhìn Tề Hiên, trong mắt đều là khát vọng.
"Gói đi, bao nhiêu tiền cũng được, hôm nay
chú cao hứng." Tề Hiên sờ sờ đầu của Ngãi Tiểu Hiên, tản ra một loại tình
thương của người cha.
Trần Tiểu Ngoạn dụi dụi con mắt, vô cùng kinh
ngạc.
Một lớn một nhỏ trước mắt này cũng quá giống cha
con đi, người này có phải là Tề Hiên hay không a?
"Tiên sinh, tôi muốn hỏi tên của anh là
gì?"
Nếu như anh thực sự là Tề Hiên, đó không phải là
cha của Tiểu Hiên sao?
"Tề — —" Tề Hiên muốn nói ra tên của
mình, gần đây anh không thích nói cho người khác biết thân phận của mình, dù
sao anh cùng Tiểu Hiên hợp ý như vậy, nói cho bọn họ biết cũng không sao, nhưng
mà mới nói được một nửa, thì có một cô gái vọt vào trong tiệm hoa, ôm thật chặc
Ngãi Tiểu Hiên.
"Tiểu Hiên, giết mẹ đi, thực xin lỗi Tiểu
Hiên, mẹ không phải cố ý không đi đón con, con tha lỗi cho mẹ nhé?" Ngãi
Giai Giai quá giang xe trở về, ở ngoài cửa thì thấy Ngãi Tiểu Hiên, vì vậy xông
tới, ôm cậu thật chặc.
Cô biết rõ trong lòng đứa nhỏ rất yếu ớt, một
chút chuyện cũng đều tạo thành bóng tối, bởi vì cô trông coi cửa hàng bán hoa
mà đã quên đi đón con của mình, đây với nó mà nói, nhất định đả kích rất lớn.
"Mẹ, con không sao, Tiểu Hiên đã trưởng
thành, có thể tự mình về nhà, được rồi, ngoan đừng lo lắng, cười một cái cho
con trai mẹ nhìn xem nào." Ngãi Tiểu Hiên bộ dáng như một người lớn, vỗ vỗ
phía sau lưng Ngãi Giai Giai, an ủi cô.
"Tiểu Hiên, con thật sự là con ngoan của
mẹ, mẹ thật yêu con." Ngãi Giai Giai vẫn ôm Ngãi Tiểu Hiên, căn bản là
không có phát hiện bên cạnh có một người đàn ông đã quá mức kinh ngạc.
"Mẹ, Tiểu Hiên cũng yêu mẹ." Ngãi Tiểu
Hiên cũng ôm Ngãi Giai Giai, dùng lời nói hồn nhiên của đứa nhỏ, biểu đạt chính
mình yêu mẹ.
Tề Hiên nhìn người quen thuộc trước mắt mà trong
lòng vui mừng, giờ này khắc này anh không biết nên biểu đạt cảm giác sung sướng
như thế nào, rất kích động, run rẩy vươn tay, muốn chạm đến tóc Ngãi Giai Giai,
cho rằng mình có phải đang nằm mơ hay không.
Hi vọng hết thảy đây không phải là mộng, người
trước mắt này thật là Giai Giai của anh.
Nhưng mà tay của Tề Hiên còn chưa có đụng tới
Ngãi Giai Giai, Trần Tiểu Ngoạn liền hô to.
"Tề Hiên."
Trần Tiểu Ngọan hô lên như thế, cả cửa hàng bán
hoa giống như là tạm dừng thời gian một chút, một loại tĩnh mịch, không ai lên
tiếng.
Ngãi Giai Giai đưa lưng về phía Tề Hiên, căn bản
không biết rõ xảy ra chuyện gì, bởi vì Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên hô lên tên mà
kinh ngạc.
Tề Hiên vốn muốn chạm vào tóc của Ngãi Giai
Giai, nhưng mà lại bởi vì Trần Tiểu Ngoạn hô lớn tên của mình, ngây ngẩn cả
người.
Cô gái này làm sao biết anh là Tề Hiên, chẳng lẽ
là Giai Giai nói cho cô ấy biết sao? Nhưng những điều này cũng không quan
trọng, quan trọng là, Giai Giai của anh ở ngay trước mặt của anh.
Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy không ai nói lời nào,
vì vậy phá vỡ yên lặng, "Mẹ nuôi, Tề Hiên là ai a?"
Ngãi Giai Giai buông Ngãi Tiểu Hiên, đứng lên,
nhìn Trần Tiểu Ngoạn, sau đó đi đến trước mặt cô ấy, vươn tay sờ lên trán của
cô ấy, kiểm tra cô ấy có phát sốt hay không.
"Tiểu Ngoạn, cậu làm sao vậy, hôm nay là lạ
thế nào ấy, có phải là quá mệt mỏi, nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, mình sẽ
trông coi cửa hàng bán hoa cho."
Tiểu Ngoạn —— Tề Hiên nghe được Ngãi Giai Giai
gọi cô ấy là Tiểu Ngoạn, rốt cuộc biết cô ấy là ai.
Thì ra cô gái này chính là anh mướn làm cận vệ
—— Trần Tiểu Ngoạn, nhưng anh thật sự đã mướn đúng người, rõ ràng cô ấy như
hình với bóng mà đi theo Ngãi Giai Giai, bảo vệ cô ấy mười năm, cũng không uổng
phí sáu năm này anh vẫn trả tiền thù lao cho cô ấy.
"Tề —— Tề —— Tề Hiên." Trần Tiểu Ngoạn
kinh ngạc nhìn Tề Hiên, duỗi ngón tay của cô ra, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, rất
không tin.
Ông trời, chỉ là ở mười năm trước cô gặp qua mặt
Tề Hiên một lần, lúc ấy là anh đến mướn cô đi làm cận vệ của Ngãi Giai Giai,
khó trách cô cảm thấy người này quen thuộc như vậy.
Ngãi Giai Giai theo tay Trần Tiểu Ngoạn nhìn
lại, sau đó xoay người, nhìn đến người đứng trước mặt, cũng sợ ngây người, thất
thần mà ngây ngốc, đứng ở tại chỗ, trong mắt tràn ngập phức tạp, có kinh sợ có
vui mừng có vội có bất đắc dĩ, giống như sắp không chịu nổi sự kinh ngạc này,
thân thể hơi run rẩy.
"Thiếu —— thiếu chủ"
Thiếu chủ tại sao ở chỗ này, là anh cố ý tìm
mình sao?
"Giai Giai, thật là em sao?" Tề Hiên
tới gần từng bước một, vươn tay hướng trên mặt Ngãi Giai Giai sờ soạng, muốn
cảm thụ mình không phải là đang nằm mơ.