
t cái.
"Mẹ nuôi, tất cả nước miếng của mẹ đều lên
trên mặt con." Ngãi Tiểu Hiên đẩy Trần Tiểu Ngoạn ra, hồn nhiên mà nghịch
ngợm nói, cố ý đùa giỡn.
"Được rồi, các người đừng đùa nữa, sắp đến
giờ lên máy bay, mọi người chú ý chút." Ngãi Giai Giai nhắc nhở.
Trước mặt là con đường gì, một chút cơ sở cô
cũng không có, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Thật sự rất muốn đi tìm
thiếu chủ, nhưng mà cô biết
không được, cô lo lắng Diệp Tầm Phương thấy cô xuất hiện, sẽ lại uy hiếp thiếu
chủ.
"Mẹ, con mắc tiểu. " Ngãi Tiểu Hiên
đột nhiên mót quá mà nói.
"Tiểu Ngoạn, mình dẫn nó đi toilet, cậu ở
chỗ này chờ bọn mình một chút." Ngãi Giai Giai nắm tay Ngãi Tiểu Hiên,
đứng lên.
"Nhanh đi mau trở lại, cũng sắp lên máy bay
rồi." Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở.
"Mẹ mẹ, nhanh lên, chúng ta đi nhanh về
nhanh, miễn cho không được ngồi máy bay." Ngãi Tiểu Hiên sốt ruột kéo tay
Ngãi Giai Giai, hướng phía nhà vệ sinh chạy tới.
"Tiểu Hiên, chậm một chút, vẫn còn thời
gian, coi chừng ngã ." Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ nói.
Đứa bé này chính là bướng bỉnh, làm chuyện gì
cũng hấp tấp, giống như phải sử dụng sức lực cho hết. Nhưng cũng bởi vì như
vậy, mỗi ngày vô vị của cô mới có nhiều niềm vui thú, ông trời ban cho cô một
món lễ vật như vậy, thật là đối với cô quá tốt.
"Mẹ, nơi này là toilet nam, mẹ ở bên ngoài
chờ con một chút là xong ngay." Ngãi Tiểu Hiên buông tay Ngãi Giai Giai
ra, chạy vào trong toilet.
"Cẩn thận một chút." Ngãi Giai Giai lo
lắng kêu, sau đó đứng ở cửa đợi.
Chính là mọi người từ nhà vệ sinh nam đi ra nhìn
cô một chút, Ngãi Giai Giai cảm thấy xấu hổ, vì vậy xoay người, đưa lưng về
phía cửa phòng rửa tay, đứng qua một bên, chờ Ngãi tiểu Hiên đi ra.
Sau khi Ngãi Tiểu Hiên vào toilet, đang tính tìm
vị trí để đi ngoài, đột nhiên phát hiện đứng bên cạnh mình là một người rất
quen mặt, vì vậy ngẩng đầu nhìn.
"Chú lừa đảo, thì ra là chú, có phải chú
tới nơi này lừa gạt hay không vậy?" Ngãi Tiểu Hiên cười hỏi, tuyệt đối
không sợ mình bị lừa gạt.
Cậu không lừa gạt người khác là tốt rồi, còn sợ
người khác lừa gạt sao?
Tề Hiên thật sự muốn đi ngoài, đột nhiên nhìn
thấy Ngãi Tiểu Hiên, rất là kinh ngạc, nhưng mà lời nói của cậu bé càng làm cho
anh giật mình.
Ông trời, anh đường đường là một tổng tài sao
lại biến thành một người đi lừa gạt, kỳ quặc quá . Nhưng trong này cũng có thể
nhìn thấy tên tiểu quỷ này, xem ra bọn họ rất có duyên phận .
"Tiểu quỷ, cậu đến sân bay làm gì?" Tề
Hiên không thèm để ý Ngãi Tiểu Hiên gọi anh là ‘ chú lừa đảo’, dù sao anh thật
sự đã dụ dỗ cậu bé.
"Vậy chú đến sân bay để làm gì?" Ngãi
Tiểu Hiên cảnh giác hỏi.
Đối với một người lừa đảo, tốt nhất cái gì cũng
không nên nói với ông ấy, nhưng đùa bỡn một chút cũng không tệ lắm.
"Đến sân bay đương nhiên là ngồi máy bay,
còn có thể làm gì?" Tề Hiên cười khổ mà nói.
Đứa bé này cũng quá thông minh lanh lợi đi, hỏi
cái gì nó đều nói sang chuyện khác.
"Đến sân bay không nhất định là ngồi máy
bay, cũng có thể là tiễn đưa, đối với những người khác mà nói còn có thể đi lừa
gạt." Ngãi Tiểu Hiên cố ý châm chọc.
"Cái tên tiểu quỷ này, miệng thật là không
tha người." Tề Hiên còn muốn chụp vào lời nói của Ngãi Tiểu Hiên, lúc này
điện thoại vang lên, vì vậy nghe.
Nhưng mà vừa nhận điện thoại liền điên cuồng
chạy ra ngoài, cả tay cũng không rửa.
"Chú à, sau khi đi tiểu phải rửa tay."
Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên xông ra ngoài, vì thế mà kêu to.
Nhưng Tề Hiên cũng không để ý tới, mà là trực
tiếp xông ra ngoài, mà đi qua sát bên người Ngãi Giai Giai đang đứng ở ngoài
cửa.
Ngãi Giai Giai đưa lưng về phía cửa ra vào, Tề
Hiên cầm điện thoại, liền cứ thế mà xông đi, không có chú ý người đứng ở cửa,
lướt qua cô.
Nếu như là bình thường, nhất định anh sẽ chú ý
tới, mà bây giờ, anh chỉ một lòng nghĩ chuyện Nghiêm Chính Phong nói ở trong
điện thoại.
"Chính Phong, cậu nói rõ một chút, rốt cuộc
đã thấy cô ấy ở chỗ nào?" Tề Hiên ở trong điện thoại kích động hỏi.
Nghiêm Chính Phong nói ở phi trường thấy được
Ngãi Giai Giai, vừa nghe đến tin tức này, anh liền vọt ra.
"Ở ——" Nghiêm Chính Phong chính là
muốn nói nhìn thấy ở trong phòng chờ máy bay, nhưng mà chỉ mới chớp mắt, đã
phát hiện không thấy người.
Anh vừa rồi rõ ràng nhìn thấy một người rất
giống Ngãi Giai Giai ngồi một chỗ với một cô gái khác, hơn nữa còn có một đứa
nhỏ, sao mà chỉ chớp mắt đã không thấy rồi, hơn nữa hiện tại nhìn kỹ cô gái
kia, người đàn bà chanh chua này không phải là người làm hại anh bị cảnh sát
bắt đi sao?
"Ở chỗ nào?" Tề Hiên sốt ruột hỏi,
nhưng đã nhìn thấy Nghiêm Chính Phong rồi, vì vậy cúp điện thoại đi, trực tiếp
đi đến bên cạnh anh ấy, "Chính Phong, ở chỗ nào?"
"Vừa mới rõ ràng ở đó, nhưng mà bây giờ lại
không thấy ." Nghiêm Chính Phong chỉ vào chỗ ngồi Trần Tiểu Ngoạn.
Ký ức của đám người Tề Hiên đối với Trần Tiểu
Ngoạn là ở mười năm trước, ký ức rất mơ hồ, hơn nữa ở mười năm trước gặp qua cô
một lần, hiện tại dù cho Trần Tiểu Ngoạn đứng ở trước mặt anh, anh cũng không
nhận ra được.
Tề Hiên nhìn vị