
Chính Phong lơ đãng nhìn thấy bé trai này trước cửa, vô cùng kinh ngạc,
tròng mắt đều không động đậy, nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên xem.
Ông trời, cậu bé này sao mà giống như bộ dạng thiếu chủ khi còn bé a, thật sự
là quá giống.
"Thiếu chủ, cậu bé kia ——" Nghiêm chỉnh nhẹ giọng ở bên tai Tề Hiên
nói.
"Cái gì cậu bé?" Tề Hiên đeo kính râm, lãnh mạc mà hỏi.
"Cậu nhìn cậu bé kia xem ——"
Tề Hiên nhìn thấy Nghiêm Chính Phong kinh ngạc như vậy, vì vậy theo hướng anh
ta chỉ nhìn lại, cũng trợn tròn mắt giống nhau, lập tức cỡi kính râm ra, cẩn
thận nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên ngoài cửa.
Ông trời, cái cậu bé này nhìn kỹ chính là cùng anh một khuôn mẫu khắc ra, trên
thế giới thực sự có hai người không hề quan hệ mà có hình dáng tương tự như vậy
sao?
Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên đi, vì thế vội vàng
chạy ra ngoài, kết quả đụng phải một du khách. .
"Cái anh này xảy ra chuyện gì à?" Du
khách không vui nói.
"Vị tiên sinh này thực xin lỗi, chúng tôi
không phải cố ý." Nghiêm Chính Phong xin lỗi du khách, nhưng mà Tề Hiên
vẫn tìm kiếm cậu bé có bộ dáng cực kỳ giống anh ở trong đám người.
"Chính Phong, cậu thấy rõ ràng ư, cậu bé
kia bộ dạng thật sự là quá giống." Tề Hiên không thể tin hỏi.
"Thiếu chủ, tôi cho là mình nhìn hoa mắt,
nếu như cậu cũng hiểu được, như vậy tôi liền không thấy hoa mắt, cậu bé kia
thật sự với giống như bộ dạng cậu khi còn bé." Nghiêm Chỉnh Phong rất
khẳng định nói.
"Dưới cái tình huống gì mà hai người lại có
thể có bộ dạng cực kỳ giống nhau?" Vẻ mặt Tề Hiên tràn đầy nghi vấn.
Dáng dấp hai người giống hệt không có gì hơn là
có hai loại tình huống, hoặc là cha con, hoặc là anh em, tình huống khác rất ít
khiến cho dáng dấp hai người giống hệt.
"Thiếu chủ, cậu nói cái cậu bé kia là con
của cậu sao?" Nghiêm Chỉnh Phong đoán được.
Chỉ có thể là cái dạng suy đoán này rồi, cái
cậu bé kia nhỏ như vậy, không có khả năng cùng thiếu chủ là anh em, chỉ có thể
là cha con.
"Có thể sao ?" Tề Hiên lãnh mạc hỏi.
Mấy năm qua anh vẫn tìm Ngãi Giai Giai, gần tìm
khắp tất cả địa phương, vẫn là không tìm được người. Anh vẫn bận tìm người, nào
có thời gian rảnh rỗi mà đi sinh con trai, hơn nữa sáu năm nay anh cũng không
còn chạm qua phụ nữ, tại sao có thể có con trai?
"Không có khả năng." Nghiêm Chính
Phong trả lời rất khẳng định.
Sau khi Tề thị ổn định, ở dưới sự quản lý của Tề
Hiên, thế lực phát triển rất mạnh, mạnh hơn Diệp Thị. Những năm gần đây, thiếu
chủ bọn họ không phải làm việc thì chính là tìm người, căn bản là không có cùng
những phụ nữ khác có bất kỳ kết giao, hơn nữa anh ta cũng sẽ không đi theo
những phụ nữ khác kết giao, bởi vì trong lòng thiếu chủ bọn họ, có vẫn là Ngãi
Giai Giai giống như hoa bách hợp kia.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng
mà vì sao bộ dáng nó giống tôi như vậy?" Tề Hiên nghĩ như thế nào cũng
nghĩ không thông.
"Trên đời này hình dáng cùng giống như cậu
không phải là không có, có lẽ cậu bé đó chỉ là có hình dáng quá giống mà
thôi." Nghiêm Chính Phong nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Cậu bé kia tại sao có thể là con trai của thiếu
chủ bọn họ, bởi vì căn bản không có người phụ nữ nào có cơ hội sinh hạ đứa nhỏ
cho thiếu chủ.
"Có lẽ. " Tề Hiên lạnh lùng cười, sau
đó đi vào ngôi chùa, lại quan sát một lúc.
Tề Hiên đột nhiên hiện lên một loại nghĩ gì đó,
cậu bé kia là Giai Giai sinh, nhưng suy đoán này lại bị dập tắt.
Anh mới cùng Ngãi Giai Giai làm một lần, chỉ có một
lần mà thôi, lần thứ nhất trúng chiêu là tỷ lệ rất thấp, làm sao có thể sẽ
chuẩn như vậy.
Có lẽ là anh quá nhớ Giai Giai đi. Cô bé ngốc
này, luôn luôn đều là ngốc như vậy, ngốc đến nỗi nghe lời Diệp Tầm Phương...,
lẩn tránh tốt như vậy, làm cho anh tìm thế nào cũng không thấy.
Năm năm trước Tề thị cũng đã đứng vững, bởi vì
có năm ngàn vạn Ngãi Giai Giai để lại, không đúng, phải là năm nghìn ba trăm
vạn, Ngãi Giai Giai cô bé ngốc này đem tất cả tiền để lại cho anh, chính mình
thật sự là đi không mang đồng nào. Có số tiền này, tất cả hoạt động của Tề thị
đều không cần dựa vào Diệp Thị, anh cũng không cần lấy Diệp Tầm Phương người
đàn bà này. Nhưng mà Tề thị qua nguy cơ, Giai Giai của anh vẫn là xa xôi không
có tin tức, anh tìm nhiều năm như vậy cũng chưa có tìm được.
"Giai Giai, rốt cuộc em ở nơi nào vậy, em
có biết anh tìm em rất vất vả hay không." Tề Hiên nhìn tượng Phật, thở dài
và nói.
"Thiếu chủ, đừng quá thương tâm, tin tưởng
Giai Giai tiểu thư cũng không hi vọng cậu như vậy." Nghiêm Chính Phong an
ủi.
Ngãi Giai Giai này cũng thiệt là, làm gì mà trốn
bí ẩn như vậy, Diệp Tầm Phương bảo cô đi, cô đi là được rồi, còn lẩn trốn làm
cho người ta tìm không thấy, buồn bực.
Trong nội tâm Nghiêm Chính Phong oán trách.
Những năm này bọn họ đi không ít địa phương,
nhưng mà đều không tìm được người, bây giờ ngay cả sơn thôn cũng đã đi đến rồi.
"Nơi này là nơi rất thanh tịnh, đi khắp nơi
một chút đi." Tề Hiên nói sang chuyện khác, sau đó đi ra ngôi chùa, tính
đi dạo bốn phía đi một chút, giải sầu.
Luôn sinh hoạt ở trong thành