
g đủ.
Diệp Tầm Phương đi vào biệt thự Ngãi Giai Giai
ở, dùng danh nghĩa vị hôn thê của Tề Hiên mà trực tiếp xông đi vào, bảo vệ cửa
cũng không dám ngăn cản, cứ như vậy để cho cô ta tiến vào.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy Diệp Tầm Phương đi đến,
rất là kinh ngạc, cũng có chút sợ hãi, run rẩy đứng lên, sợ hãi nhìn cô ta, sợ
tới mức lời nói cũng không dám nói .
"Tề Hiên đâu?" Diệp Tầm Phương kiêu
ngạo hỏi.
"Thiếu chủ đi Tề thị ." Ngãi Giai Giai
giống như một con cừu non nhỏ, ngoan ngoãn trả lời.
Cô gái này giống như một cái mồi lửa, tùy thời
đốt cháy người.
"Thì a không có ở đây, hừ, mặc kệ anh ta cố
gắng thế nào, nếu như không có Diệp Tầm Phương tao, như vậy Tề thị nhất định sẽ
phá sản, đây chính là kết quả anh ta đắc tội với tao." Diệp Tầm Phương đắc
ý mà lại kiêu ngạo nói, sau đó tự động ngồi xuống, bộ dạng ra vẻ nữ chủ nhân.
Tề Hiên dám đối với cô như vậy, cô không cho anh
ta chút giáo huấn sao được, cùng lắm thì cũng không cần phải đính hôn, loại đàn
ông này cô nhìn cũng chướng mắt !
Nhưng mà chuyện đã xong rồi, giống như rất không
có ý nghĩa , cô phải làm tiếp chút chuyện mới được.
"Tề thị đã xảy ra chuyện, có phải là cô
làm?" Ngãi Giai Giai nóng nảy, có chút xúc động, lập tức chất vấn Diệp
Tầm Phương.
"Mày đây là thái độ gì, nếu như không có Tề
Hiên, mày chỉ là một Ma Tước không có ý nghĩa, chớ ở trước mặt tao hô to gọi
nhỏ, mày không có tư cách." Diệp Tầm Phương ra dáng vẻ của đại tiểu thư,
không thèm để ý Ngãi Giai Giai.
Theo cô biết, Ngãi Giai Giai chỉ là bé gái mồ
côi ở vùng quê nhỏ nào đó, nếu như không phải Tề Hiên, cô ta chỉ sợ sớm đã chết
rồi.
"Tôi biết, thiếu chủ không ở đây, mời cô
trở về đi." Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, khúm núm nói.
Diệp Tầm Phương này quá dữ tợn, thật đáng sợ, cô
không muốn gặp lại cô gái này.
"Anh ta không ở đây rất tốt, tao tới tìm
mày là được rồi." Ánh mắt Diệp Tầm Phương hiện lên khôn khéo, tà ác cười.
Cô muốn đến nhìn một chút, tình yêu của Tề Hiên
và Ngãi Giai Giai có giá trị bao nhiêu tiền.
"Tìm tôi làm gì?" Ngãi Giai Giai hít
sâu, sợ hãi hỏi.
Diệp Tầm Phương tìm cô, chắc chắn sẽ không có
chuyện tốt.
"Bàn chuyện giao dịch." Trên mặt Diệp
Tầm Phương vẫn luôn là nụ cười gian trá, nhìn sơ qua cũng biết là một con sói
lớn ăn một tiểu bạch thỏ.
Ngãi Giai Giai nghe xong những lời này của Diệp
Tầm Phương, con mắt trừng càng lớn, càng thêm kinh ngạc.
Bàn chuyện giao dịch, cái Diệp Tầm Phương này
muốn cùng cô nói chuyện giao dịch gì, cô có đồ vật gì đó có thể cùng cô ấy giao
dịch ?
"Như thế nào, choáng váng sao?" Diệp
Tầm Phương khinh thường hỏi.
Thật không rõ, Tề Hiên một người đàn ông ưu tú
như thế, làm sao có thể yêu thích một cô gái ngốc?
"Cô muốn cùng tôi nói chuyện giao dịch
gì?" Ngãi Giai Giai hỏi.
"Cô ra cái giá, sau đó cầm tiền, vĩnh viễn
rời khỏi Tề Hiên, là chuyện giao dịch này." Diệp Tầm Phương khinh thường
nói, tựa hồ không đem tiền cùng Tề Hiên làm chuyện.
"Cái gì?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc
nói.
Muốn cô rời khỏi thiếu chủ, hơn nữa là rời khỏi
vĩnh viễn, không, cô làm không được, cô không thể không có thiếu chủ.
"Cô muốn bao nhiêu tiền cũng có thể, chỉ
cần cô mở miệng ra, tôi cam đoan thỏa mãn cô, chỉ cần cô rời khỏi Tề Hiên, như
thế nào, rất nhiều tiền." Diệp Tầm Phương tiếp tục dụ hoặc Ngãi Giai Giai.
"Không, tôi không muốn rời khỏi thiếu chủ,
tôi không muốn ——" Ngãi Giai Giai cự tuyệt, thần sắc có chút bối rối.
Cô không muốn rời khỏi thiếu chủ, tuyệt không
muốn, mặc kệ lấy cái đồ gì đổi, cô cũng không muốn.
"Nghĩ cho kỹ, con nhóc, có lẽ cả đời này
mày cũng không kiếm ra nhiều tiền như vậy, bỏ qua cái thôn này sẽ có một cửa
hiệu khác."
"Không ——" Ngãi Giai Giai điên cuồng
hô to một tiếng, khiến bà Lâm ở phòng bếp cũng bị dọa đi ra.
"Giai Giai, con làm sao vậy?" Bà Lâm
mặc tạp dề vội vàng đi ra chính là vì lo lắng, nhưng mà vừa đến đại sảnh liền
nhìn thấy Diệp Tầm Phương, vì vậy khuôn mặt không vui mà nói.
"Sao cô lại tới đây?"
"Tôi tới xem Giai Giai một chút, cái này
không quá đáng đi, bà Lâm." Diệp Tầm Phương khiêu khích nói.
"Đi ra ngoài, trong này không chào đón cô,
cô đi ra ngoài cho tôi." Bà Lâm tức giận đuổi người.
"Bà Lâm, nhưng mà trong này tôi là nữ chủ
nhân tương lai, bà có thể suy nghĩ cho kỹ, đắc tội tôi, đối với bà không có gì
hay. Ngược lại, bà chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi cam đoan cuộc sống
của bà có thể trải qua rất tốt." Ngữ khí của Diệp Tầm Phương mang theo một
chút cảnh cáo.
"Cô bây giờ còn chưa phải là nữ chủ nhân
trong này, chờ cô trở thành nữ chủ nhân rồi hãy nói, cút đi." Bà Lâm không
sợ sệt Diệp Tầm Phương, tiếp tục đuổi người.
Người phụ nữ này nhìn khiến cho người chán ghét,
nếu như không phải cô ta có mấy đồng tiền dơ bẩn, chỉ sợ sớm đã bị người vì xem
không thuận mắt mà đánh một trận.
"Bà già, muốn đối mặt với sự xấu hổ."
Diệp Tầm Phương tức giận nói, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt bà Lâm, giơ tay
lên, muốn quạt bà Lâm một cái tát.
Bà Lâm đứng yên, chờ Diệp Tầm Phương, cũng không
sợ hãi bàn tay của cô ta.
Không phải là