
người đàn ông kia nói anh nghe rất rõ, shit! Cái loại lời nói nhảm nhí như vậy hắn ta cũng có thể nói được?
Mà cô gái ngu ngốc kia còn tin tưởng!
Khi nào cô trở nên ngu ngốc như vậy, loại lời ngon tiếng ngọt này cô
thế mà cũng tin, lại tính nhận lời cầu hôn, cô mù mắt rồi sao?
“Anh họ?” Nhìn thấy anh, Đồ Kiều Kiều chớp chớp mắt đẹp, còn gọi anh như vậy làm anh tức hộc máu.
Anh họ? Cô gái này thế mà dám nói ra!
Sắc mặt Đan Thiên Tề càng khó xem, cất bước đi tới chỗ cô.
“À? Thì ra là anh……” Người đàn ông cầu hôn lấy lòng mở miệng.
“Câm miệng!” Đan Thiên Tề cũng không cho người đàn ông đó có cơ hội
nói, ánh mắt hung tợn trừng qua, “Cô ấy sẽ không gả cho anh.”
Ai ngờ người đàn ông lại không nhìn Đan Thiên Tề, trên mặt cực tự tin.“Ai nói……”
“Ai nói em sẽ không gả cho anh ấy?” Đồ Kiều Kiều lại dẫn đầu mở
miệng, mắt đẹp liếc Đan Thiên Tề. “Em đang định nhận lời cầu hôn của anh ấy!”
Đan Thiên Tề lập tức rống to: “Tôi không cho phép cô nhận lời cầu hôn của anh ta.” Cô gái này nghĩ cũng đừng có nghĩ!
“Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?” Đồ Kiều Kiều nâng cằm, bất tuân trừng anh.
“Bằng tôi là cha của đứa bé trong bụng cô, cô đừng có mơ mang con tôi gả cho người khác!” Đan Thiên Tề rống giận, lời của anh lập tức làm đám người xung quanh kinh hô.
“Cái gì, cái gì?” Người đàn ông lập tức kinh hô, khiếp sợ nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, anh ta nói thật sao?”
“Đương nhiên không phải!” Đồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu.”A Kiệt, anh đừng nghe anh ấy nói lung tung, anh ấy là anh họ của……”
“Anh họ cái quỷ!” Đan Thiên Tề tức giận ngắt lời cô. “Ngày nào cô
cũng ngủ với tôi, cô gái theo tôi lên giường sẽ là em họ của tôi sao!”
Anh không có hứng thú với loại quan hệ loạn luân.
“Á!” Đồ Kiều Kiều dậm chân.“Đan Thiên Tề, anh đang làm gì vậy? Sao lại phá hư mọi chuyện thế!”
“Đúng! Tôi muốn phá hư đấy, trừ tôi ra, cô đừng hòng gả cho người
khác.” Anh đã quen biết cô – biển ngoài ý muốn này, cô đừng mơ trêu chọc anh xong liền bỏ chạy.
Nghe được lời anh nói, Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, lập tức nói.“Đan
Thiên Tề, anh điên rồi sao! Anh đang nói cái gì? Tôi mới không cần gả
cho anh!”
“Cái gì?” Không lấy anh! “Đồ Kiều Kiều, đứa con trong bụng cô là của tôi, cô không gả cho tôi thì gả cho ai?”
“A Kiệt nha!” Ngón tay chỉ người đàn ông ở một bên.
Đan Thiên Tề lập tức trừng người đàn ông kia. Bị trừng, vẻ mặt người đàn ông rất vô tội.
“Anh muốn cưới cô ấy?” Đan Thiên Tề âm thầm xoa tay, hắn dám gật đầu, anh tuyệt đối sẽ cho hắn chết thật sự khó coi.
“À……” Người đàn ông tên là A Kiệt do dự, gặp sắc mặt Đan Thiên Tề
không tốt, hắn rất thức thời lắc đầu.“Tôi, tôi nghĩ tôi cần suy nghĩ một chút……”
“A Kiệt!” Đồ Kiều Kiều không thể tin được hô to. “Anh nói cái gì……”
Vẻ mặt Đan Thiên Tề đắc ý.“Xem đi, anh ta không muốn cưới cô.”
“Anh……” Đồ Kiều Kiều thở phì phì trừng mắt nhìn Đan Thiên Tề. “Vậy thì sao? Tôi vẫn không lấy anh đấy!”
“Cô……” Đan Thiên Tề cũng trừng cô, bắt lấy tay cô.“Vì sao không lấy
tôi? Ngay từ đầu không phải cô đã đưa ra điều kiện qua lại lấy kết hôn
làm điều kiện tiên quyết với tôi sao?”
“Đó là tôi đùa thôi!” Cô vui đùa tùy hứng, muốn hất tay anh ra,“Buông tay!”
Đan Thiên Tề không để ý, thậm chí con siết chặt tay hơn.“Này! Đưa
nhẫn đây!” Sau đó vươn tay hướng người đàn ông đang đứng ngốc một bên
đòi nhẫn.
“A!” Đàn ông ngoan ngoãn đưa nhẫn.
“Anh làm cái gì?” Đồ Kiều Kiều rống lên, liều mình giãy dụa, vẫn bị anh ép mang nhẫn.
“Tốt lắm, em đồng ý gả cho anh.” Đan Thiên Tề bá đạo quyết định.
“Tôi nào có?” Đồ Kiều Kiều tức giận đến dậm chân, muốn lấy nhẫn ra.
Nhưng anh lại bắt lấy tay cô, không để cô làm vậy. “Không cho phép lấy nó xuống!”
“Anh dựa vào cái gì mà không cho phép? Dựa vào cái gì muốn tôi gả cho anh? Họ Đan kia, anh không yêu tôi, tôi mới không cần gả cho anh ……”
“Ai nói anh không yêu em?” Đan Thiên Tề rống lên ngắt lời cô.
“A?” Đồ Kiều Kiều bị rống mà choáng váng.
Đan Thiên Tề dùng sức chà mặt, bất chấp tất cả.“Anh không yêu em thì
sao anh lại ngăn cản người ta cầu hôn em? Sao anh lại mang nhẫn cho em?
Sao anh lại diễn xiếc khỉ ở nơi này cho người ta xem hả?” Loại chuyện
mất lý trí không khống chế được này lần đầu tiên xảy ra trong đời anh,
mà cô đầu sỏ gây nên còn không biết cảm ơn.
“Anh……” Đồ Kiều Kiều chớp mắt.“Nhưng, nhưng không phải anh luôn chê em phiền phức……”
“Đúng! Em chính là phiền phức!” Anh chịu không nổi cúi đầu hôn cô,
miệng lẩm bẩm, “Anh biết anh sẽ yêu em – phiền phức này, nên anh mới
muốn tránh xa em!”
Ai biết tình yêu chính là vậy, một khi tới, dù anh kháng cự thế nào cũng trốn không thoát.
Đại phiền phức chết tiệt này, đã làm cho anh yêu cô, thì đừng mơ thoát khỏi anh!
-Kết thúc- Đan Thiên Tề cũng không phải ngốc, lúc mọi chuyện chấm dứt, tỉnh táo
lại rồi anh liền cảm thấy mọi chuyện không thích hợp. Vì sao tiết mục
cầu hôn lại tiến hành dưới đại sảnh công ty? Đồ Kiều Kiều không phải
người của T-K, người đàn ông tên A Kiệt kia lại càng không, vậy sao lại
phải nhất nhất cầu hôn dưới đại sảnh công ty anh?
Anh từng nói ra nghi vấn của mì