
tục!
“Shit!” Đan Thiên Tề dùng sức đóng sầm cửa xe, phiền chán vò tóc, sau đó thở hắt ra, tự nhiên thấy buồn cười với sự tức giận vô cớ của mình.
Rốt cuộc anh tức cái gì? Tức Đồ Kiều Kiều ăn cơm với người đàn ông khác? Tức cô làm bộ như không quen biết? Hay là tức cô hoàn toàn không để ý
tới sự ra đi của anh?
Nhưng anh có gì phải tức giận? Không phải lúc sáng anh đã nói với
Phạm Sĩ Hách, anh và cô đã sớm xong, anh và cô không phải loại quan hệ
đó, anh và cô chỉ là…… Chỉ đơn thuần là bạn giường.
Đúng vậy! Chỉ là như vậy mà thôi. Mà anh người bạn giường này đi rồi, cô đương nhiên có thể đi tìm niềm vui mới, đương nhiên có thể làm bộ
như không quen biết anh, dù sao anh đối với cô cũng chỉ là bạn giường mà thôi.
Vậy anh có gì phải tức giận? Dựa vào cái gì để tức giận?
Nghĩ xong điều đó, Đan Thiên Tề vỗ trán, khóe môi nhịn không được gợi lên một chút tự giễu, lắc lắc đầu, không ngờ mình lại nghĩ nhiều như
vậy, anh về nhà trọ của mình.
“Anh về rồi?”
Đi tới cửa, hương thơm quen thuộc đột nhiên bao phủ lấy anh, cánh tay anh nhất thời bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy, thân thể mềm mại thơm tho
dán lấy anh.
Anh sửng sốt, cúi đầu, mà người ôm lấy cánh tay anh cũng ngẩng đầu,
kiều nhan cười ngọt ngào, nhón chân cắn nhẹ cằm của anh.“Người ta chờ
anh lâu lắm đó!”
Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cô! Đồ Kiều Kiều, người làm cho anh tức giận từ trưa tới giờ.
“Sao cô lại ở đây?” Đan Thiên Tề đứng ở cửa, nhìn cô gái đang tò mò
đánh giá phòng anh, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn có chút chán ghét bản
thân mình. Làm cái quỷ gì vậy! Sao anh lại để cho cô vào nhà mình? Chỉ
vì cô đáng thương nói cô mang giày cao gót đứng chờ trước cửa nhà đợi
anh nửa tiếng, chân cô rất mỏi, hỏi anh có thể cho cô vào nhà ngồi chút
không?
Sau đó, anh rất ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Chờ anh mở cửa ra cho cô vào phòng mới nghĩ đến chuyện vì sao anh lại phải để ý chân cô có đau hay không? Anh vẫn chưa quên cô làm lơ anh vào buổi trưa ở nhà hàng.
Còn có……“Sao cô biết nhà của tôi?”
“Tiểu Phù nói cho em biết.” Đem túi xách bỏ lên ghế, Đồ Kiều Kiều hạ lời bình. “Nhà anh cũng không tệ lắm!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua bàn, ngay cả chút bụi cũng không có, vô cùng phù hợp với tính cách ưa sạch sẽ của anh.
“Tìm tôi làm?” Hai tay khoanh trước ngực, anh dựa vào cửa, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đồ Kiều Kiều xoay đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của
anh, mắt đẹp chớp chớp, “Anh thật lạnh lùng nha! Hơn nữa, ngay cả ly
nước cũng không mời em được sao.”
Đan Thiên Tề nhíu mày, nhịn không được châm biếm. “Tôi cho rằng chúng ta không quen biết.” Anh ám chỉ chuyện ở nhà hàng.
“Phải không?” Đồ Kiều Kiều xinh đẹp đi tới chỗ anh, ngực đẹp dán ngực anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, mắt đẹp quyến rũ nhìn
anh.“Em còn cho rằng chúng ta rất quen thuộc.”
Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào, nâng đầu gối lên chen vào hai
chân anh, khiêu khích nam tính của anh, ngay cả tay cũng lớn mật đi
xuống……
Đan Thiên Tề bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục đi xuống, cũng
không tính để cô lừa dối như vậy cho qua chuyện, anh không muốn trở
thành trò đùa của cô.
“Ở nhà hàng không phải cô làm như không quen biết tôi sao?” Rõ ràng
nhìn thấy anh còn làm như không thấy, còn cùng người đàn ông khác liếc
mắt đưa tình.
“Anh đang có hẹn, không phải sao?” Vẻ mặt Đồ Kiều Kiều vô tội, cái
miệng nhỏ nhắn chu lên, nhướng người hôn cái cằm lạnh cứng rắn của anh.
“Người ta không muốn phá hư cuộc hẹn của anh thôi, mới làm bộ như không
biết anh nha!”
“Vậy sao?” Đan Thiên Tề đùa cợt nhíu mày.“Tôi còn nghĩ cô không muốn
để niềm vui mới của cô hiểu lầm” Lời nói của anh cực chua, chua đến mức
ngay cả anh cũng nhíu mày. Gặp quỷ! Giọng điệu của anh như vậy là sao?
Sao lại có vẻ như mình rất để ý.
Đồ Kiều Kiều nở nụ cười, cô nhón mũi chân, cánh tay ôm lấy cổ anh,
thân thể mềm mại kề sát anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gần sát theo.
“Đan tiên sinh, anh đang ghen sao?” Cô ngửi được vị chua rất nồng nha!
Đan Thiên Tề không được tự nhiên trừng mắt, kéo tay cô xuống, đẩy thân thể cô ra, “Nhàm chán!” Anh hừ lạnh, đi vào phòng khách.
“Ghen thì ghen, vì sao không thừa nhận?” Đồ Kiều Kiều đi theo sau
anh, trên môi ôm lấy ý cười, đôi mắt lóe sáng. Thấy Đan Thiên Tề ghen
tuông, tâm tình của cô vô cùng tốt.
Đan Thiên Tề không muốn để ý cô, đi vào phòng bếp, rót cho mình cốc
nước, mà cô gái kia cũng đi theo sau anh, rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng
anh từ phía sau.
“Người ta cũng muốn uống.” Cô làm nũng với anh.
Đan Thiên Tề gỡ tay cô ra, đưa ly nước cho cô.
Ai ngờ cô không nhận, ngón tay chỉ môi của mình nhìn anh cười dụ hoặc.“Anh không đút cho em sao?”
Trừng mắt nhìn đôi môi cô, Đan Thiên Tề thiếu chút nữa cúi người
xuống. Anh nhanh chóng dời mắt, dùng sức đặt ly nước xuống bàn, “Muốn
uống hay không tùy cô, rốt cuộc cô tới đây làm gì?” Chịu không nổi thái
độ của cô, anh trực tiếp hỏi.
“Đến bàn chuyện là ăn, người đàn ông lúc trưa anh thấy chính là đối
tượng hợp tác lần này của em.” Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa cầm lấy cốc
nước, miệng nhỏ uống một