Insane
Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322594

Bình chọn: 8.5.00/10/259 lượt.

hìn về phía Đan Thiên Tề, vừa rồi hình như cô nghe thấy Đan Tiểu Phù gọi anh……

“Anh ấy là anh trai của tớ.” Đan Tiểu Phù vô tội nhìn cô. “Còn có, tớ thấy không nhiều lắm, từ đoạn cậu hô to váy bị rách……”

“Đan Tiểu Phù, em im miệng đi!” Đan Thiên Tề cắn răng quát khẽ, biết hình ảnh mình bị tát cũng đã bị em gái thấy được.

Anh trừng mắt nhìn Đồ Kiều Kiều, cảm thấy mình vừa rồi nhất định bị

mất trí nên mới có thể toát ra ý tưởng muốn cùng cô qua lại trong đầu.

Cô gái này quả nhiên giống như anh nghĩ ― thật phiền phức!

“Phù, cậu có anh khi nào vậy? Sao tớ lại không biết.” Đồ Kiều Kiều

nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Đan Tiểu Phù. Cô là trưởng trấn nha,

người trong trấn có bao nhiêu anh em chú bác, nhà có chuyện gì, ai mà cô không nắm rõ? Hơn nữa cô và Đan Tiểu Phù từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô

vẫn luôn nghĩ Đan Tiểu Phù là con gái một, nhưng bây giờ lại toát ra một người anh, mà người đó lại là Đan Thiên Tề! Điều này làm sao có thể?

Hai người bọn họ nhìn chẳng giống nhau chút nào!

“Phù, đừng nói cậu là con gái riêng nha, sau đó người anh này lại

chán ghét cậu, cảm thấy cậu cướp đi ba anh ta, hận mẹ cậu phá hư gia

đình của anh ta, mà trước đây cậu bị ngược đãi, cuối cùng chịu không nổi cuộc sống bị ngược đãi cho nên mới cùng mẹ chuyển đến trấn nhỏ này……”

“Đồ Kiều Kiều, cô đang diễn phim nhiều

tập hả?” Đan Thiên Tề nghe không nổi nữa, trong đầu cô gái này có cái gì vậy? Máu chó sao?

“Còn có, Đan Tiểu Phù, nhà em sao lại có quần áo đàn ông thế này?”

Đan Thiên Tề quay đầu hỏi em gái, quần áo trên người anh đều ướt hết,

đành phải cùng Đồ Kiều Kiều vào nhà Đan Tiểu Phù!― về phần Đồ tiểu thư

vì sao không trở về nhà của mình? Bởi vì cô rất kiên trì, cô tuyệt không thể để mình chật vật như vậy trở về trấn trên.

Mà nơi ở của Đan Tiểu Phù gần dòng suối nhỏ này nhất, vừa hay lại ở

trong góc của trấn, bình thường căn bản không có người đến đây, bởi vậy

Đồ Kiều Kiều liền theo vào nhà Đan Tiểu Phù.

“Phù cũng không còn nhỏ, cô ấy đã hai mươi tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, trong nhà có quần áo đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.” Đồ

Kiều Kiều liếc Đan Thiên Tề một cái, trên người cô mặc cái áo thun cùng

quần đùi mượn của Đan Tiểu Phù, mái tóc ẩm ướt rối tung, phấn son trên

mặt đã trôi sạch, nhưng một chút cũng không tổn hại đến dung mạo của cô, không trang điểm cô càng xinh đẹp động lòng người.

“Tôi không hỏi cô, tôi đang hỏi em tôi.” Tâm tình của Đan Thiên Tề

rất xấu, thứ nhất, ăn một cái tát của con gái, thứ hai, nhìn thấy trong

nhà em gái của mình có quần áo đàn ông, thứ ba, cô gái chết tiệt tát anh một tát này cứ luôn khơi mào lửa giận của anh.

“Chậc chậc, Đan tiên sinh, thái độ cùng giọng điệu này của anh, nói

anh không là người anh xấu tính trong mấy vở phim truyền hình máu chó

thì ai tin?” Cô đúng là đang đâm thọt anh ta! Ai bảo anh ta là rách váy

của cô, lại là hàng có số lượng, bây giờ mua không được nha! Có biết con gái hận nhất là điều gì hay không? Chính là mua không được những thứ có “Số lượng” đó!

“Đồ Kiều Kiều!” Trán Đan Thiên Tề nổi gân xanh, cô gái này……

“Sao nào?” Đồ Kiều Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng mặt anh.

Tiểu Phù đang đứng một bên xem diễn ngửi thấy mùi ngon, thiếu chút

nữa cô vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô nhất

định không thể tin được, đây là những người cô quen sao?

Trước tiên là về anh trai cô, một nhân vật luôn luôn bình tĩnh, làm

việc có nề nếp, nói chuyện dễ nghe có nguyên tắc, nói trắng ra thì thật

phiền phức.

Anh làm chuyện gì cũng phải theo kế hoạch, từ nhỏ đến lớn đều vậy,

hơn nữa tất cả đều dựa theo kế hoạch của bản thân mà đi lên được địa vị

như bây giờ.

Ngay cả cuộc sống ngày thường anh cũng phải ghi lại lúc nào làm

chuyện gì, không chấp nhận một chút sai lệch, mà cuộc sống của anh quả

thật là quá trôi chảy, không có sóng to gió lớn gì, vô cùng an ổn, là

cuộc sống mà anh muốn.

Có lẽ là như vậy, anh trai của cô tính cách lãnh đạm, cô chưa từng

thấy anh mừng rỡ hay giận dữ gì, nhiều lắm là không có cách nào với cô

em gái bốc đồng này mà thôi.

Nhưng mà…… Cô có nhìn lầm hay không? Anh trai tính tình lãnh đạm nhà

cô thế mà lại nổi gân xanh, thậm chí giọng nói còn đề cao, giống như chó đánh nhau nhìn trừng trừng Đồ Kiều Kiều! À, nói đến Đồ Kiều Kiều, đây

có thật là Đồ Kiều Kiều tao nhã tự kỷ mà cô quen biết không? Hai người

quen nhau hơn hai mươi năm, cô biết rõ Đồ Kiều Kiều tự kỷ bao nhiêu, hơn nữa luôn thích giả vờ là gái ngoan, quả thực là người hai mặt.

Nhất là trước mặt đàn ông, vẻ mặt Đồ Kiều Kiều luôn giữ nụ cười ngọt

ngào, nũng nịu, ngay cả giọng nói cũng không đề cao, bởi vì không cần

thiết, chỉ cần cô nháy mắt một cái, có người đàn ông nào không bị gục?

Đồ Kiều Kiều không hay tức giận, cho dù giận, cô vẫn luôn giữ nụ

cười, nhưng lại âm thầm phản kích, tươi cười ngọt ngào là một chiêu bài

của cô.

Nhưng bây giờ Đồ Kiều Kiều chẳng những không cười, thậm chí còn trợn

tròn đôi mắt đẹp, cao ngạo trừng nhau với Đan Thiên Tề, hơn nữa từ đầu

tới cuối, cô – đương sự bị lãng quên này vẫn