
an Tiểu Phù nhanh chóng ngậm miệng, nhưng cánh môi lại mang theo nụ cười, nhìn lưng của hắn, cô cảm thấy lòng mềm ra, nóng nóng, có một loại cảm động nói không nên lời.
Được rồi, cô muốn thu hồi lại ấn tượng trước kia –
Thật ra, tiểu bạch kiểm cũng có chỗ mê người.
Giữ lấy nụ cười, Đan Tiểu Phù nhìn khuôn mặt Thiệu Duẫn lúc ngủ.
Gần đây cô hay thức đêm, ngủ rất ít, hơn nữa lại bị đau sinh lý, tối hôm qua ăn no rồi, cả người mệt mỏi, nhìn bóng dáng của hắn liền hốt hoảng ngủ.
Không ngờ tỉnh lại còn có thể nhìn thấy hắn, xem ra hắn đã ngủ quên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, còn chưa đến năm giờ, bên ngoài vẫn là tối, trời còn chưa sáng hắn, chỉ là, buổi sáng trên núi vẫn hơi lạnh.
Cô thật cẩn thận đứng dậy, lấy một cái chăn trong ngăn tủ ra, nhẹ nhàng đi đến bên Thiệu Duẫn, cẩn thận ngồi xổm, đem chăn đắp lên người hắn.
Đắp chăn cho hắn rồi, cô ngẩng đầu, tò mò theo dõi hắn, gần như vậy, phát hiện làn da của người này thật tốt, còn trắng hơn cả cô, nhưng lại nhìn không ra nửa lỗ chân lông.
Hơn nữa ngũ quan rất được, làm nam thật sự đáng tiếc!
Đan Tiểu Phù nhẹ nhàng vươn tay vén tóc rơi trên trán Thiệu Duẫn, nhìn mắt kính trên mặt hắn, nghĩ nghĩ, vẫn vừa tay chậm rãi giúp hắn lấy xuống.
Lấy kính mắt ra, cô liền không tiếng động huýt sáo một tiếng.
Lông mi thật dài, hơn nữa không có mắt kính, ngũ quan của hắn càng nhu hòa, thản nhiên chiếu sáng hắn trên người, chính là một vị công chúa.
Nghĩ đến việc hắn biết cô gọi hắn là “Công chúa”…… Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn biến sắc mặt, miệng lại không nhịn được nở nụ cười.
Hắn rất dễ giận, cô tùy tiện nói mấy câu là có thể làm cho hắn căm tức, kỳ lạ, không phải hắn là luật sư sao? Luật sư không phải luôn luôn rất bình tĩnh, vì sao hắn lại dễ giận như vậy?
Cô có một thói quen xấu, đối phương càng phản ứng lại, càng giận, cô càng thích chọc, cho nên mới chuyện mở miệng ra là liền chọc hắn.
Ai bảo hắn phản ứng vui như vậy? Gà tràng bụng nhỏ, so đó với con gái, xứng đáng bị cô đùa bỡn!
Nhưng mà trải qua tối hôm qua, cô thật sự bị hắn thay đổi cách nhìn, hơn nữa hắn thật sự ở lại cùng cô, rõ ràng chán ghét cô, không ba thì năm bị cô chọc giận đến phát điên, lại sẽ vì cô mà mềm lòng.
Thực đáng yêu! Nhìn tướng ngủ của hắn, bên miệng mỉm cười sâu sắc, nhịn không được vươn tay khẽ chạm mũi hắn, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn hắn như vậy.
Đối người đàn ông, cô chỉ thưởng thức cô dạng thích — cô thích đàn ông dũng mãnh, ánh mắt cô cho tới bây giờ chỉ dừng ở trên người đàn ông dũng mãnh làm cho cô chảy nước miếng.
Trước kia tất cả bạn trai cô kết giao đều là đàn ông dũng mãnh gợi cảm mà cô thích, dạng giống bạch mã vương tử yếu đuối, ẻo lả như Thiệu Duẫn, cô cho tới bây giờ không đi chú ý qua.
Cho nên lúc trước cũng không cảm thấy mặt Thiệu Duẫn có gì đẹp, đối với diện mạo của hắn cô luôn xem nhẹ.
Nhưng giờ phút này cảm giác của cô không giống, có thể là ngày hôm qua hắn làm cho cô thay đổi suy nghĩ, hiện tại nhìn hắn, cảm thấy bộ dạng hắn cũng không tệ lắm.
Ngũ quan tuấn mỹ, lông mi đen dài làm cho hắn bớt đi một tia âm nhu, lại tăng thêm một chút hương vị đàn ông, dưới mũi thẳng là đôi môi đẹp.
Không biết hôn lên cảm giác như thế nào……
Đan Tiểu Phù nghĩ tà ác, bất chợt có một suy nghĩ — cô chưa từng cùng loại đàn ông thế này kết giao qua nha ! Trước đây là không có hứng thú, mà hiện tại……
Nghĩ đến tối hôm qua Thiệu Duẫn ôn nhu, còn có bộ dáng rõ ràng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không có cách nào với cô kia, hơn nữa khi hắn mềm lòng, ở bên cô làm lòng cô thấy ấm áp……
Người đàn ông như hắn vậy, lần đầu tiên cô gặp được, mà tối hôm qua hành động của hắn làm cho cô có chút tâm động nho nhỏ.
Khi một cô gái động lòng kỳ thật rất đơn giản, một chút săn sóc nho nhỏ, có thể làm cho tâm tịch mịch trở nên rung động.
Cô nghĩ, tối hôm qua hắn đột nhiên quyết định ở lại với cô, hẳn là khi ở cửa, nhìn đến cô có chút tịch mịch.
Cô không thường tịch mịch, trấn nhỏ thực náo nhiệt, cô có thể nơi nơi la cà, cũng thói quen một mình một chỗ, tối hôm qua chính là nhất thời yếu ớt, làm cho cô cảm thấy cô đơn.
Mà hắn thấy được, tuy rằng không thích cô, nhưng hắn vẫn ở lại bên cô, an ủi cô đang cô đơn, làm cho cô không tịch mịch.
Nhìn bóng dáng của hắn, cô cũng nhìn đến ôn nhu của hắn, tâm ấm áp, lại xuất hiện nho nhỏ rung động.
Cô hình như có thích hắn một chút……
Mà hắn, hẳn là không phải chỉ có một chút chán ghét cô.
“Giờ nên làm cái gì bây giờ……” Hơn nữa hắn sẽ rời đi trấn nhỏ, cô muốn tâm động này liền dừng lại như vậy sao?
Đan Tiểu Phù do dự, tay vuốt mặt hắn lướt qua hai má của hắn.
Cảm giác được trên mặt hơi ngứa, Thiệu Duẫn nhíu mày, theo bản năng giơ tay bắt lấy tay trên mặt.
Tay bị bắt lấy, Đan Tiểu Phù sửng sốt, nâng mắt nhìn hắn.
Thiệu Duẫn cũng chậm rãi mở mắt ra, không có mắt kính ngăn cách, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp như bảo thạch, phiếm một chút sương mù, hơi tính trẻ con nhìn cô.
Thình thịch!
Trái tim Đan Tiểu Phù dùng sức nhảy một chút, đột nhiên hiểu được cảm giác khi vương tử đánh thức mỹ nhân ngủ sa