XtGem Forum catalog
Cực Phẩm Khí Phụ

Cực Phẩm Khí Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326624

Bình chọn: 10.00/10/662 lượt.

ông a, ta ăn

nước miếng của hắn? Hảo bẩn (Hoa: thế nào Vân tỉ không chê nước miếng

của Hàn a, tỉ cùng Hàn còn… )

“chỉ chút nước miếng thôi, ta cùn

Hàn thường xuyên…” ta vội băng bó miệng, không nghĩ đem chuyện xấu hổ đó ra nói. Quả nhiên bệnh thần kinh lập tức biến sắc:

“không chuẩn trước mặt ta nói tới hắn”

“thế nào? Ngươi tự biết so với hắn

kém, cho nên sợ hãi?” ta nói rồi cười khẽ, bị so sánh kém là tâm lí tối

nhạy cảm của nam nhân, ta đả kích hắn như vậy kể như cũng hơi quá. Nhưng ta còn chưa kịp hối hận thì tay bị hắn kéo tới, thân mất cân bằng ngã

ra, thế nào ngã vào lòng hắn. Chỉ thấy hắn ái muội cười, đem ta ôm lấy.

Không chuẩn cho ngươi làm vậy, đó là quyền lợi của đại khối băng. Ta còn chưa kịp phát hỏa, mấy trăm ánh mắt tề xoát nhìn hai chúng ta chằm

chằm. Thôi rồi, của ta thanh danh, phải chăng tên bệnh thần kinh này

sinh ra là để phá hoại thanh danh của ta, khắc tinh của ta?

“các ngươi…” Thủy Vũ Mị trước tiên hét lên, nàng giận dữ đứng lên:

“tỉ tỉ, ngươi thế nào như vậy?

Ngươi cùng tỉ phu đều đã… ngươi còn…” trước cùng đại khối băng thân mật, qua lại cùng Tư Đồ Dạ ngủ cùng một chỗ, hiện giờ cùng bệnh thần kinh.

Thủy Vũ Mị có thể hay không nghĩ ta là nữ nhân hoa tâm?

Ta vô cùng bực tức, không còn kìm chế gì nữa tát hắn một phát đánh đét:

“còn không bỏ ta ra?”

Bệnh thần kinh thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung vào hắn, liền dịu dàng nói:

“chỉ cần nàng cao hứng, tùy tiện đánh”

“a?”

Mọi người dật mình, con mắt đều muốn rơi xuống.

“đánh ngươi tay ta đau!” ta lạnh như băng trừng mắt nói.

“ta có điểm gì so kém hắn?” bệnh thần kinh không đầu không đuôi hỏi.

Thủy Vũ Mị nhìn ta, giận dữ chạy

lại chỗ bệnh thần kinh, cũng thưởng hắn một tát tai. Bệnh thần kinh chưa kịp phát hỏa, Thủy Vũ Mị trừng mắt nói:

“Giang tử Ngang, ta cảnh cáo ngươi, tỉ của ta đã là danh hoa có chủ. Ngươi nếu dám khi phụ nàng, ta sẽ băm

ngươi làm tương” có lẽ không ai phát hiện, chính là ta nhờ góc nhìn đặc

thù mà nhìn ra Thủy Vũ Mị trong khi tát bệnh thần kinh còn có bỏ gì đó

vào áo hắn, không nói cũng biết là hạ độc, xem ra lần này bệnh thần kinh không hay.Phượng thanh hà cũng đi tới, thản nhiên nói:” Giang đại hiệp, bản đường mời ngươi tham gia Đường chủ kế nhâm nghi thức, ngươi lại

điều diễn bản đường Đường chủ, rõ ràng không có đem chúng ta xem ở trong mắt. Ta thân là trăm hiểu đường phó Đường chủ không nên mắng ngươi,

chính là ta cùng trăng sáng tiên tử tình đồng tỷ muội, ta không thể nhìn ngươi điều đùa ta tỷ tỷ. Ngươi cũng biết tỷ của ta phu là ai, ta tin

tưởng ngươi tạm thời không có cái kia có thể nại cùng hắn vi địch.”

Phượng thanh hà ánh mắt lí tràn đầy phẫn nộ, nếu không ngại vu thân

phận, đã sớm phá khẩu mắng to

“Giang tử ngang, bản cung chủ lần cuối nhắc nhở ngươi, tỉ của ta không phải dễ trêu đùa, tỉ phu ta tuyệt không để yê cho ngươi.”

“ta sợ hắn sao?” bệnh thần kinh cười lạnh.

“Giang Tử Ngan, ngươi nếu còn như

vậy thì là tự chuộc khổ, Thanh Hà, Mị nhi, chúng ta đi” nói xong ta cố

rằng khỏi người hắn, bệnh thần kinh vẫn là cố giữ chặt cổ tay ta.

“hắn thực sự tốt hơn ta sao?”

“buông” Ta một giãy dụa, theo bên

hông điệu ra một khối ngọc bội. Đây là đại khối băng tặng của ta a, nếu

phá hư, ta như thế nào bồi. Ta bảo bối đích nhặt lên đến, chạy nhanh

nhìn xem, may mắn không có suất phá hư.

Ta bảo bối đích đem ngọc bội cầm ở

trong tay, ngẩng đầu lên lại đối thượng lão cha ánh mắt đáng sợ. Xem cái gì xem? Của ta ngọc bội có cái gì hảo xem đích? Ta nghi hoặc đích liếc

hắn một cái, hắn nhanh khôi phục mỉm cười.

“Nguyệt Quang tiên tử sớm có ý trung nhân? Là ai? So với Giang trang chủ còn lợi hại hơn?”

” Giang đại hiệp là đệ hai thế gia chủ nhân, thanh niên mới tuấn, ai hội so với hắn càng lợi hại? Khó hiểu…”

Ta cũng bất chấp mọi người như thế nào nghị luận, cùng phượng thanh hà, phượng thanh trúc, thủy vũ mị cùng nhau đi ra.

” Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi thật là lợi hại nga.” Thủy vũ mị cười hì hì đích nhìn thấy ta.

” Ngươi ở hắn quần áo lí phóng cái gì?” Nghĩ đến bệnh thần kinh phải không hay ho ta đã nghĩ cười.

Thủy Vũ Mị khóe miệng cười tươi:

“không có gì, bọ cạp độc mà thôi”

“a?” ta kinh ngạc kêu lên, bọ cạp, còn không có gì? Ta nuốt nước miếng:

“có thể chết người không?” Thủy Vũ Mị nói: “sẽ không, cùng lắm nắm chỉ ngữa ngáy mấy ngày, không chết được”

“hảo” ta cười ha ha, bệnh thần kinh lần này không hay. Nhưng nghĩ lại Thủy Vũ Mị tùy tiện có thể hạ độc thiên hạ đệ ngũ, thực lợi hại, về sau ngàn

vạn lần không thể đắc tội nàng, nàng hướng ta phóng một con, ta…

Phượng Thanh Hà tỉ muội ôm bụng cười như nắc nẻ, ta lại thế nào cũng không cười được, đưa ta ra:

“đưa đây”

“cái gì?”

“giải dược”

“cái gì?” Thủy Vũ Mị khó hiểu nhìn ta

“tỉ không phải đau lòng vì hắn đi?”

“ta nợ hắn một ân tình” ta thản nhiên nói, thực sự là như thế, dù gì ta

cũng không muốn hắn bị thương tổn gì. Thủy Vũ Mị trong tay xuất ra một

lọ nhỏ, không tình nguyện đưa cho ta.

“đây”

Ta tiếp nấy, nhẹ nhàng cất vào người, chút nửa đưa cho bệnh thần kinh.

“sư tỉ” bách hiểu sinh đuổi tới.