Insane
Cực Phẩm Khí Phụ

Cực Phẩm Khí Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326053

Bình chọn: 8.5.00/10/605 lượt.

tú. Rốt cuộc khôi phục bộ mặt thật.

Một lát sau, ta xuất hiện tại tiếu

ngạo giang hồ. Xuất ra khói bài tử cho chưởng quầy xem, hắn liếc mắt một cái vội hỏi: “ tiên tử có gì phân phó?”

Ta thản nhiên nois: “ tìm cho ta một phòng thượng hạng”

Chưởng quầy còn chưa có trả lời, chợt nghe người nói:

“bằng cái gì phải cho ngươi phòng

thượng hạng?” thanh âm quen thuộc, làm ta dở khóc dở cười. Ta nhìn lại, Y Lạc Lạc, bệnh thần kinh, còn có Cố Mộng Tình. Cố Mộng TÌnh cười nói:

“Mộ Dung cô nương, chúng ta thực hữu duyen” dát, ngày đó nàng thấy ta

mặc áo trắng, hơn nữa còn không có hóa trang, không có kính mắt, thân

phận của ta liền bại lộ? Ta hiện tại không có khăn che mặt, ta làm sao

bây giờ?

Y Lạc Lạc nghi hoặc nhìn ta: “ đây không phải là Nguyệt Quang sao?”

Bệnh thần kinh nhìn ta, vốn từ vui

sướng, ánh mắt lập tức chuyển thành đáng sợ, lạnh như băng nói: “ngươi

là Nguyệt Quang hay là Ý Vân?” hắn nói xong, ánh mắt nhìn lại về túi

hành lí cuả ta. Tay nải này hắn đã nhìn thấy nhiều lần trên đường đi, sẽ nhân ra ngay. Hắn đương nhiên hoài nghi.

Ta cười lạnh nói: “ngươi nói xem?”

“ngươi rốt cuộc là ai?” hắn hỏi lại một lần.

“Giang trang chủ, hay là ngươi nhớ

đến Ý Vân muội muội, cho nên đem ta trở thành nàng?” ánh mắt ta toát ra

quang mang nguy hiểm, toàn thân ngạo khí, cùng với bộ dáng xú ngốc của Ý Vân hoàn toàn khác biệt. Y Lạc Lạc lại tức giận đứng ra, chắn trước mặt ta nói: “ mặc kệ ngươi là ai, không chuẩn cho ngươi cướp Giang đại ca”

Cố mộng Tình thấy nàng xúc động vội can: “ Lạc muội,đừng loạn nói”

Ta lạnh lùng nhìn thoáng qua, đối chưởng quầy nói: “ cho ta một phòng tốt nhất, đem cho ta chút điểm tâm”

“dạ” chưởng quầy nói xong bèn chính mình dẫn đường.

“chưởng quầy, ta cũng muốn phòng hảo hạng” Y Lạc Lạc nói xong, xuất ra một khối bạc.

Chưởng quầy khó xử nói: “ cô nương thực xin lỗi, không có phòng hảo hạng”

“vì cái gì nàng có?” Y Lạc Lạc chỉa vào ta, tức đến cắn môi bặm lưỡi.

Chưởng quầy nói: “Y cô nương, thực

xin lỗi, Nguyệt Quang tiên tử là đường chủ tương lai của bách hiểu

đường, tiếu ngạo giang hồ tự nhiên có chỗ cho nàng”

“hừ, không được” Y Lạc Lạc, xoay người bước đi, Cố Mộng tình chạy nhanh theo: “Lạc Lạc, đừng giận”

Bệnh thần kinh có chút không muốn rời đi nói: “ chưởng quầy, ta cần một phòng gần phòng của Nguyệt Quang” cái gì? Giám thị ta?

“giang đại ca, vì cái gì huynh phải theo hai tỉ muội đó?” Y Lạc Lạc lời nói đầy cừu thị, nàng nếu biết hai

tỉ muội đều là một, nhất định tức chết.

“chưởng quầy, đi thôi” không muốn

nhiều lời, nói nhiều liền lỗ mãng. Bệnh thần kinh ở chung với ta lâu như vậy, ta là sợ sơ ý nha. Vẫn là trốn nhanh, không thể để hắn phát giác.

“xin hỏi, Nguyệt Quang cô nương có

thấy Ý Vân?” bệnh thần kinh hỏi với theo ta. Ta tiếp tục đi lên lầu,

không thèm nhìn lại nói: “ không thấy” hắn thực sự là điên, đối với Mộ

Dung Ý Vân lại có ý với Nguyệt Quang, đối với Nguyệt Quang lại hỏi Ý

Vân. Ai, cùn hắn nói quan hệ thực phiền toái a. hiện tại ta xác định

Long ngâm không phải trong tay hắn, về sau không tái gặp.

“Nguyệt Quang , đừng nghĩ ngươi là

bách hiểu đường đường chủ ta liền sợ ngươi, nói cho ngươi, ta phải ở

đường quanh co trước mặt anh hùng võ lâm đại bại ngươi” Y Lạc Lạc cũng

truy lên, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn ta. Ta một chút biểu tình cũng không có : “ gặp được ta, ngươi không hay ho0”, trang bộ mặt này thực

mệt a, ta vẫn là thích tính cách thường ngày, chửi liền chửi, giận liền

giận.

“Nguyệt Quang, ngươi đừng đắc ý” Y Lạc Lạc thực sự là điên, ta cùng nàng không có cừu oán, vì cái gì nàng luôn khó xử ta?

“Nguyệt Quang ta trước nay không biết hai chữ đắc ý viết như thế nào”

Y Lạc Lạc a, Y Lạc Lạc, ngươi đừng cãi nhau với ta nha, công phu võ mồm thì ta chính là thiên hạ vô song, hay muốn tức chết a?

Cố Mộng Tình thấy Y Lạc Lạc nói

cũng không nổi vội nói: “ Nguyệt Quang tiên tử, hiện tại trên giang hồ

có nhiều người truy tìm Mộ Dung cô nương, ngươi có thể ngồi yên sao?”

hỏi nhảm, có ý tứ gì?

Ta cười lạnh: “nàng nếu ngay cả mấy tên bại hoại cũng không đánh lại thì không xứng làm muội muội của ta”

“mấy tên bại hoại thì không sợ, chỉ sợ thiên quân vạn mã, ngươi thực không lo lắng sao?

Y Lạc Lạc không phục hỏi.

“Nguyệt Quang đích thực có lo lắng, nếu ai dám động đến nàng một đầu ngón tay, Nguyệt Quang khắc cốt ghi

tâm, sau này có thù tất báo” nói xong, ta đi vào phòng, một tiếng đóng

cửa. Ta cuối cùng nói một câu rất là lớn, nghĩ là nhất định nhiều người

nghe thấy. Ngày mai lại phao một cái tin, ai động tới Mộ Dung Ý Vân thì

bách hiểu đường liền không bỏ qua, hẳn là rất ít người dám tái có chủ ý

tới ta. Bất quá kẻ tham võ công nhà Mộ Dung nhiều lắm a… về sau sẽ khó

tìm được ngày thái bình.

Ta nằm trên giường lăn qua lộn lại

không ngủ được, mắt muốn nhắm lại, tất cả đều là đại khối băng bóng

dáng, hoặc lại là bệnh thần kinh. Nghĩ đại khối băng là bình thường,

nhưng là còn có bệnh thần kinh? Chẳng nhẽ ở cùng hắn lâu, bệnh thần kinh lây ta bệnh yêu? Thật sự không dám nhắm mát, nhắm lại liền thấy 2 kẻ

đó. Rõ ràng biết