
của ta mê hoặc thu hồi của ngươi lạnh lùng
Đừng ở nhâm tính làm như vậy
Mời ngươi nói cho ta yêu thượng ngươi là một cái sai
Đừng làm cho ta từ từ đêm dài thủ tịch mịch
Đau xót đã muốn nhiều lắm tâm cũng sớm thương thấu
Ta đã không nghĩ tái vi ai
Đi yếu đuối úc~ nga~
Đây là từ khúc của ta, từ cảm mà gẩy đàn, cũng lần đầu tiên viết nhạc.
“đừng làm cho ta thất hồn lạc phách, cở bỏ mê hoặc, thu hồi lạnh lùng, đừng
nhâm tính như vậy, đừng khiến ta đêm dài thủ tịch mịch” bệnh thần kinh
buồn bã gượng cười: “Ý Vân, nếu làm cho ngoại nhân nghe, nhất định nói
ngươi không biết liêm sỉ” ách, quên mất, cổ đại nhân quả thực mấy từ này giống như dâm từ diễm khúc. Ta hừ lạnh:
“ngươi chính mình muốn nghe, không cho phép chê, còn không thích thì đi xa ra”
Bệnh thần kinh thờ dài: “ vừa rồi là vì Mục Hàn? Hắn đả thương tâm của nàng?”
“vì hắn thì thế nào?” ta không phủ nhận nói: “ hắn có thanh mai trúc mã tiểu sư muội, tiểu hôn thê”
“cho nên ngươi ghen tị?” bệnh thần kinh không thèm để ý hỏi.
“sao lại thế, ta dung mạo như hoa, uyển ước linh tú, cao quý hào phóng, đoan trang thùy mị, tú lệ xuất trần, phiêu dật thiên tiên, tiêu sái hòa nhã, lạnh nhạt thanh nhã, thông minh lanh lợi, tài hoa bác đẩu, bác học thi
thư, văn thao võ lược. Ta là ánh trắng chiếu sáng bầu trời điêm, và
thiên thượng địa hạ vô địch nữ nhân, người thấy người yêu, hoa thấy hoa
nở, xe thấy xe tránh, tứ đại mĩ nữ thấy liền phủ phục trước Mộ Dung Ý
Vân, nhưng là hắn lâu như vậy không đến thăm ta…” kì quái, nói với hắn
câu này làm gì?
“ha ha..” bệnh thần kinh vừa nghe, phát xích cười một tiếng: “ rất khoa trương đi”
“có gì khoa trương?” nếu ta yếu đuối, không chừng Mục Ngữ Tâm liền khi dễ ta. Bệnh thần kinh tà tà cười:
“gả cho ta đi, ta không có hôn thê”
“còn Y Lạc Lạc thích ngươi thế nào? Ngàn vạn lần đừng cô phụ nàng” y cô
nương tình cảm đổi hắn tuyệt đối không cần hoài nghi. Bệnh thần kinh thở dài, đột nhiên đứng dậy:
“Ý Vân, trên đời hảo nam nhi không phải chỉ có một”
Ách, hắn không phải nói hắn.
“đúng là hảo nam nhi không chỉ có một, yêu lại chỉ có 1 thôi”
Bệnh thần kinh cười nói:
“Ý Vân, ngươi đã yêu ta, chính là không dám thừa nhận, không cần tái lừa gạt mình” “Ý Vân, nàng đã yêu ta, chính là không dám thừa nhận, không cần tái lừa gạt mình”
Trong lòng ta tựa như bị nhéo một cái nói:
“ không, tuyệt đối không có, ngươi quả thực là bệnh thần kinh, ta thế nào thích ngươi? Ngươi hưu ta, làm thanh danh ta lạm như vậy, ngươi còn
đánh ta, còn dọa giết ta, ta thế nào yêu ngươi? Tuyệt đối không có!” gặp hắn là toàn chuyện xui xẻo, hắn thực là khắc tinh.
“Ý Vân, nếu nàng không thích ta, vì sao khẩn trương như vậy?”
“ta…” ta ngẩng đầu lên, và lúc đối ánh mắt hắn, ánh mắt ôn nhu, lập tức khiến đầu ta vựng. Bệnh thần kinh nhìn thấy ánh mắt ta, lập tức gằn từng
tiếng nói:
“Ý
Vân, trước ta cưới nàng, là vì trả thù, nhưng về sau, ta thực do dự,
không biết chính mình có nên cùng nàng một chỗ. Hiện tại ta hiểu rõ, mặc kệ ân oán gì, ta đều yêu nàng, ta thực xin lỗi ngươi trước đây đã tổn
thương nàng, nguyện lấy một đời đền bù nàng”
“ân oán, ngươi cùng Mộ Dung gia có cừu oán?” ta me mang hỏi, nghe nói tứ đại thế gia giao hảo nhiều đời, thế nào có cừu oán?
Hắn vội cười gượng: “ nàng không hiểu được, nhưng nàng tin tưởng ta, ta yêu nàng, có thể không lí mọi việc yêu nàng. Không để ý ân oán, chỉ có nữ
nhân, chỉ có nàng. Trước đây ta khi phụ nàng, tu nhục nàng, hiện tại yêu không thể bỏ. Có lẽ ông trời trừng phạt ta”
Tim ta đập phi thường lợi hại , hắn thổ lộ? Ta dù sao cũng là nữ nhân, chỉ
cần nữ nhân nghe nói vậy không động tâm mới lạ. Đại khối băng cho tới
giờ sẽ không nói như vậy.
“ta…” ta vội đẩy hắn ra, muốn tìm một địa phương trốn, căn bản không biết làm sao bây giờ. Hắn kéo ta, hay tay lắm tay ta:
“Ý Vân, đừng trốn tránh, thừa nhận đi, nàng yêu ta rồi”
“ta… ta không biết” ta chỉ cảm thấy trong lòng loạn, ý đồ trốn tránh .
“đừng lừa chính mình, nàng yêu ta rồi. Ta đã quyết định, ngày mai buổi sáng, ta trước mặt mọi người tuyên bố cưới nàng làm vợ”
“không cần làm như vậy, ai chẳng biết ta là thê tử của Hàn? Thiên ma giáo phu nhân, ta sao có thể gả cho ngươi?”
“ta không cần, ta biết trong lòng nàng thích là ta , nàng cùng hắn chỉ là nhất thời xúc động”
“ không phải, là chân chính yêu từ nội tâm. Ta yêu hắn, thực yêu hắn”
“ta thực hối hận trước tu nhục nàng, càng hối hận hưu nàng”
“trên đời không có thuốc hối hận, chúng ta từng hữu duyên, chính là ngươi
ngày đó một kiếm cắt đứng, duyên phận của chúng ta đã hết.”
“làm cho chúng ta lại một lần nữa bắt đầu”
“bỏ qua liền phải bỏ qua, vĩnh viễn không thể quay đầu lại”
Hắn gắt gao ôm trụ vai ta, vội vàng nói: “ có thể, chỉ cần nàng nguyện ý”
Ta lắc đầu: “ không thể, ta hiện tại là lãnh đạo võ lâm đại bang phái”
“nàng danh chấn giang hồ cùng yêu ta quan hệ sao?”
“có, ngươi hưu ta, ta nếu còn tiếp tục theo ngươi, mọi người thấy ta thế nào? Bách hiểu đường lại thế nào?”
“ta trước mặt toàn giang hồ thỉnh tội”
“tên đã bắn sao có thể giữ lại”
“nàng cuối cùng muốn ta là