
của tiểu công chúa Long gia, tuôn ra một tiếng rống to…
Long Tịch Bác ôm chặt cô bé nào đó đang phẫn nộ, nhàn nhạt nói: "Liều mạng cái gì mà liều mạng, em đánh thắng được cậu ta sao?"
"Đánh không lại em cũng phải liều mạng!" Long Tịch Bảo giống như con trùng giãy giụa trong ngực Long Tịch Bác.
"Được rồi, Bảo Bảo, Triệt có lý do của cậu ấy, cho dù hiện tại cậu ấy nói cái gì, cũng đều là khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo." Long Tịch Hiên an ủi người nào đó đang tức giận.
"Cái lý do chết tiệt!" Long Tịch Bảo tức giận đáp lại.
"Chuyện giữa bọn họ em đừng có xía vào." Long Tịch Bác nhíu mày, đặt cô lên trên giường.
"Em mới lười phải trông nom a! Anh ta không cần Cổn Cổn, nhưng em cần, các anh nhanh lên một chút giúp em tìm cậu ấy về, nếu không em ầm ĩ chết các anh." Long Tịch Bảo giống như phát tiết đấm mạnh xuống giường lớn.
"Đã phái người đi tìm rồi, em cứ yên phận chờ tin tức đi." Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, không cho cô ‘phá hoại của công’ nữa.
Long Tịch Bảo hừ lạnh một tiếng, tâm tình không tốt nằm lỳ trên giường.
Cặp sinh đôi thở dài, nằm xuống bên cạnh cô…
"Bảo Bảo, mặc dù không biết Triệt tại sao lại đột nhiên làm ra quyết định này, nhưng cậu ấy yêu Cổn Cổn, điểm này em nên hiểu rõ." Long Tịch Hiên khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói.
Long Tịch Bảo vùi mặt vào trong gối, không tiếp lời.
"Tìm được Cổn Cổn về rồi, em định sẽ làm sao?" Long Tịch Bác nhàn nhạt hỏi.
Long Tịch Bảo ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ: "Em sẽ hành hạ chết anh ta!"
"Là cô ấy hay là cậu ấy?" Long Tịch Hiên hỏi.
(*) Từ cô ấy (她) và từ anh ấy (他) đều phát âm là [tā'>, cho nên LTH không biết LTB đang nói tới Hắc Viêm Triệt hay Cổn Cổn.
"Chính là tên Triệt kia!" Long Tịch Bảo cười lạnh sờ sờ tóc.
"Em muốn làm gì... ?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm.
"Hừ hừ… Phật viết, không thể nói." Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như nhìn thấy trên đầu cô mọc ra một đôi cánh Ác Ma… Chương 158: Chúng ta "này nọ í é " đi!
"Đừng quá mức, có chừng có mực, biết không?" Long Tịch Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm đi, em có chừng mực." Long Tịch Bảo dương dương đắc ý nhìn anh.
"Em có chừng mực? Chuyện cười này rất nhạt nhẽo, rất hài hước." Long Tịch Bác giật giật khóe miệng.
"Anh có ý gì?" Long Tịch Bảo nhào tới trên người anh, không vui nhìn anh.
"Ý trên mặt chữ." Long Tịch Bác ôm cô, tạo thành tư thế mập mờ nữ trên nam dưới. Cái góc độ này để cho anh vừa khéo nhìn thấy phần rãnh ngực trắng như tuyết của cô… quay đầu đi, hô hấp có chút không ổn định.
Long Tịch Bảo vặn đầu của anh qua, gằn từng chữ nói : "Ý trên mặt chữ là có ý gì? !"
Long Tịch Bác bực bội nhìn cô, không lên tiếng…
Một lúc sau... "Cái đó… Thôi, lần này bỏ qua cho anh, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa nha." Long Tịch Bảo đột nhiên từ trên người anh lật người xuống bên cạnh, trên mặt có phần đỏ ửng khả nghi, trời ạ… Anh ấy lại có phản ứng…
Long Tịch Bác không rõ chính mình có cảm giác gì, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vô cùng chán nản… Anh cảm giác mình sắp nhịn đến cực hạn rồi…
Long Tịch Hiên nhìn nét mặt của bọn họ một chút, không nói gì.
Long Tịch Bảo liếc Long Tịch Hiên một cái, mặt đỏ cực kì…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nói gì nữa.
"Đúng rồi, em quên nói cho các anh biết." Long Tịch Bảo đột nhiên meo meo nói.
"Cái gì?" Cặp sinh đôi đồng thanh hỏi.
"Anh Thiên nguyện ý buông xuống thù hận, không trả thù nhà họ Long nữa." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn bọn họ, nói đến đây trong lòng liền vô cùng vui vẻ.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
"Còn nữa, hiện tại anh ấy và Mông Nguyệt đang ở bên nhau, em tin tưởng tương lai không lâu nữa, anh ấy nhất định sẽ yêu chị Nguyệt, sau đó bọn họ sẽ hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, giống như chúng ta." Long Tịch Bảo nói tiếp.
"Mông Nguyệt? Đúng rồi, cô ta chính là kẻ nội ứng mà lúc trước Doãn Thiên sắp xếp vào nhà ta." Long Tịch Bác nhớ lại, nhỏ giọng nói.
"Anh này rất nhàm chán nha. Chuyện đã qua lâu rồi còn lấy ra nói." Long Tịch Bảo đẩy vai anh.
"Em đã sớm biết cô ta là nằm vùng phải không?" Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, đôi ưng mâu chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Long Tịch Bảo nhìn anh một lát, gật đầu.
"Nếu em đã sớm biết Doãn Thiên có động cơ không tốt, tại sao không xa lánh hắn, tại sao muốn cho hắn cơ hội làm tổn thương em? Đối với em, hắn đặc biệt như vậy sao?" Long Tịch Bác lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy ghen tuông.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, thở dài : "Anh Bác, em phải thừa nhận rằng trong lòng em, anh Thiên là đặc biệt, em tự nói với mình nhất định phải xa lánh anh ấy, nhất định không thể đến gần anh ấy nữa, nhưng mỗi lần anh ấy vừa lộ ra loại ánh mắt thất vọng cô đơn đó, em liền không tự chủ được mà đến gần anh ấy, muốn cho anh ấy một chút ấm áp, em thấy đau lòng cho anh ấy, chính là không giải thích được mà đau lòng cho anh ấy, nhưng em không yêu anh ấy, thương hại và yêu em vẫn phân biệt được rõ ràng, trong lòng em anh ấy giống như