
ắc Tiểu Ngọc thấy thế,trong lòng giật mình.
Nguy rồi,một phút tức giận công tâm lại cầm đồ đánh người.
Nàng chưa từng thất khống quá như vậy.
“Là ai to gan,dám đánh Bổn công tử?”
Nghe thấy giọng gầm nhẹ hung ác vô tình,Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy hai
đầu gối mềm nhũn,nhưng lòng tự ái làm cô nén vọng động không để mình té
xỉu hoặc chạy trốn .
“Là ta, Hoắc Tiểu Ngọc.”
Lôi Hào tức giận giật xuống đèn màu trên đầu,một đôi mắc sắc như ưng thẳng tắp bắn đến trên mặt”Hung thủ” .
Bốn mắt giao tiếp,trong lòng hai người chấn động đồng thời có loại cảm giác bị điện giật.
Bốn phía đột nhiên trở nên im ắng ,Hoắc Tiểu Ngọc không cần nhìn cũng biết những ánh mắt tò mò toàn bộ rơi vào trên người bọn họ.
Nàng biết mình nên mở miệng nói chút ít,nói gì cũng được,nhưng vẻ mặt xanh mét nam nhân trước mặt hắn còn dùng ánh mắt sắc bén muốn chém cô
ra ngàn khúc,làm cho nàng sợ không mở miệng được.
Lôi Hào nheo mắt nhìn nhóc con trước mắt mới đến bả vai hắn.Không
nghĩ đến mắt cô lộ vẻ thông minh khả ái,lỗ mũi khéo léo,môi đỏ mọng mê
người,làn da trắng như tuyết,cằm quật cường hất lên cao .
Nàng như một con cọp mẹ bị chọc giận,tùy thời vươn ra móng vuốt sắc bén muốn xé người.
Bất quá nàng phát uy hình như tìm lộn người.
Hắn cũng là — con cọp hung ác,bất luận kẻ nào can đảm dám chọc
hắn,kết quả tuyệt đối sẽ rất thê thảm cho dù đối phương là nữ cũng sẽ
không ngoại lệ.
“Hoắc nha đầu!”
Một chữ cuối cùng “Đầu” phun ra miệng ,hắn duỗi dài tay kéo nàng tới,cúi đầu tiến tới gần mặt nàng.
“Cô chán sống.”
Hoắc Tiểu Ngọc không suy nghĩ nhiều,vươn ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào
Lôi Hào nói: “Là hắn,đại nhân,chính hắn dụng quyền đánh người này hộc
máu.”
“Cái gì? Hoắc Tiểu Ngọc!Nàng gan lắm!” Lôi Hào giận đến trợn to hai
mắt,không thể tin được nàng sẽ đem tất cả đẩy tới trên đầu hắn, nhìn đầu mục bắt người nói: “Cô ta cũng cắn hắn,tứ chi người này toàn do nàng
cắn.”
“Lôi Hào,ngươi không phải nam nhân!”
“Ta chỉ kỳ nhân chi đạo.”
Tốt! Hắn thật không chịu nổi nàng.Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng bất mãn thét lớn.
“Đầu mục đại nhân,bắt hắn đi!” Nàng chỉ vào hắn nói.
“Không! Nên bắt nàng mới đúng!” Lôi Hào tức giận hét lại.
Đầu mục lẳng lặng nhìn hai người gây lộn, sau đó nháy mắt ý bảo mấy người tới đây,không nói hai lời chia ra bắt hai người.
“Không cần cãi,bắt cả hai như vậy đủ công bằng chứ?”
Lôi Hào cùng Hoắc Tiểu Ngọc nhìn vào nhau,sau đó nhìn khóa sắt trên tay,muốn trốn đã không kịp.
Hai người trăm miệng cũng không thể bào chữa bị đầu mục lôi vào đại lao, chờ người đến cứu.
Cứu mạng a!
……………
Trong đại lao vừa ẩm ướt vừa lạnh,vừa đen vừa u ám,căn bản không
phải chỗ người ở,hơn nữa nơi này bọn chuột nhắt hoành hành làm cho Hoắc Tiểu Ngọc sợ khóc lên.
“Lôi Hào. . . . . .” Nàng khóc hô tên nam nhân bị nhốt phòng cách vách.
Ở trong lao,nam nữ tách ra,cho nên hai người bọn họ chia ra bị giam hai phòng cách nhau.
“Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?” Lôi Hào vội vàng hỏi.
Nghe được nàng sợ khóc lóc,hắn chỉ cảm thấy so với chết còn khổ hơn.
“Có chuột. . . . . .”
“Chuột? !”
Chuột con đáng chết,không nên cho hắn ra ngoài,nếu không bọn chúng sẽ bị nấu thành”Tam bôi thử” .
“A!” Tiếng thét chói tai thê thảm hơn truyền đến.
“Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?”
“Có con gián!”
“Không phải sợ,nó sẽ không cắn nàng.”
“Ai nói,nó đang nhìn ta,ta sợ nhất những con này.Lôi Hào,huynh mau
cứu ta.” Hoắc Tiểu Ngọc nghẹn ngào nói,cả người núp trong góc,sợ đến rơi nước mắt.
“Tiểu Ngọc. . . . . .”
Đáng ghét! Lôi Hào trừng mắt nhìn tường đất bụi bặm.
Do bị tường che kính,vô tình tách rời hắn và tiểu Ngọc,khiến lòng hắn tràn đầy lo lắng xen lẫn không đành lòng,hắn tay chân luống cuống.
“Đừng sợ,có ta ở đây,ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Gạt người! Hiện tại chuột đang cắn ta,gián đang trừng ta,nơi này vừa ẩm vừa tối,ta sợ,ngươi căn bản không bảo vệ được ta,huynh còn khó lo
cho mình. . . . . .”
Hoắc Tiểu Ngọc vừa khóc vừa mắng,hóa thành tức giận toàn bộ phát tiết trên người hắn.
“Nàng đừng sợ,ta đang nghĩ cách.”
Lôi Hào vọt tới trước rào chắn,cất giọng thét lớn: “Ê! Có ai không!
Mau thả chúng ta đi ra ngoài,ngươi biết ta là ai không? Ta là lôi thiếu gia.”
“Đừng gọi nữa,vô dụng thôi,phàm những ai bị bắt vào phải ở đây một đêm.” Hoắc Tiểu Ngọc hết hy vọng nói.
Lôi Hào xoay người đi trở về,đem tay đặt trên tường,ước gì hắn có thể xuyên qua tường chạy đến bên cạnh người hắn yêu, an ủi nàng, bảo vệ
nàng.
“Tiểu Ngọc, ta. . . . . . là ta không tốt.”
Nghe ra trong giọng hắn có khổ sở cùng xin lỗi Hoắc Tiểu Ngọc ngừng lại nước mắt.
Không nghe thấy nàng đáp lại,Lôi Hào cho rằng nàng gặp chuyện gì,liều mạng đấm lên vách tường,gấp giọng hỏi: “Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?”
“Lôi Hào.” Thanh âm của nàng chậm rãi vang lên,cúi đầu ,khàn khàn,tràn đầy tình cảm.”Người nên xin lỗi là ta mới đúng.”
“Tiểu Ngọc. . . . . .”
“Ta không phải là người đanh đá,ta cũng rất dịu dàng,bất quá không
biết tại sao,vừa thấy được huynh ra khống chế không được mình,thật ra ta không thích gây lộn,huynh có biết không?”
“Ta biết.” Hắn bình tĩnh nói,tim đập càng thêm dồ