
inh của anh.”
Tay anh dừng trước ngực cô.
Hai tay Thời Nghi nắm chặt sau lưng, căng thẳng đến mức hơi dùng sức. Cô ngẩng đầu muốn nói chuyện nhưng đột nhiên đụng phải đôi mắt đen như mực, tuy đứng dưới ánh đèn sáng nhưng vẫn sâu không đoán được.
Cô nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Trước khi đính hôn thứ này sẽ tặng cho vợ chưa cưới. Em nhận nó, danh phận cũng được định rồi.”
Hai bàn tay sau lưng cô nắm chặt tới mức bắt đầu cảm thấy đau.
“Em có cần đeo nó bên mình mỗi ngày không…”
“Không cần.” Anh không kìm nổi bật cười. “Em nhận nó là được.”
Anh nói xong thì buông chiếc khoá vàng ra.
Cô thở phảo. Anh đã sớm cảm thấy sự căng thẳng của cô, cười nói: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cô xoay người mở cửa.
Khi quay đầu lại nhìn, anh đã bước vào thang máy.
Sau đó, khi mẹ cô gặng hỏi chuyện gặp mặt với mẹ Châu Sinh Thần hôm đó, Thời Nghi đều ậm ờ, nhưng lại ghi nhớ lời của anh, nghiêm túc hỏi ý kiến của bố mẹ xem có bằng lòng chuyện đính hôn ở Thượng Hải một tháng sau không.
Đây là một quyết định quá gấp gáp, nhưng may thay anh để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ cô.
Không kiêu ngạo, không phù phiếm, có trên có dưới.
Đó đều là những phẩm chất đáng ghi nhận trong mắt người lớn.
Sáng sớm hôm họ rời Trấn Giang, Châu Sinh Thần đích thân tới tiễn, hẹn Thời Nghi ngày thử lễ phục ở Thượng Hải và tự tay đưa cho bố mẹ cô bản giới thiệu về những địa điểm tổ chức đính hôn ở Thượng Hải.
Lúc Thời Nghi ngồi vào trong xe, anh cúi người nói lời tạm biệt với cô.
“Lên tới đường cao tốc nên thắt dây an toàn.” Anh nói.
Cô rất ngoan ngoãn, vội vàng thắt dây an toàn vào.
Trên đường về nhà, mẹ cô ngồi bên cạnh lật mở bản giới thiệu, phát hiện ra đều là chữ Khải viết tay rất quy củ, không khỏi cảm thán với bố cô: “Chàng trai này đúng thật là có lòng.”
“Đâu chỉ có lòng…” Bố cô cười, “Cậu ta ấy à, đúng là một người quy củ, không kiêu căng xốc nổi, quả là phong cách của người làm nghiên cứu.”
Mẹ khẽ cười nhìn Thời Nghi: “Bình thường ở bên nhau, con có cảm thấy nhàm chán không?”
Thời Nghi suy nghĩ: “Không ạ.”
“Không sao?” Mẹ cô hứng thú: “Hằng ngày gọi ba cuộc điện thoại đúng giờ. Sáng bảy giờ, trưa mười một giờ, tối mười rưỡi, mỗi lần nói chuyện không quá ba phút, không quá cứng nhắc à?”
“Không mà mẹ.”
Thế này là quá tốt rồi, mỗi lần như vậy cô đều bỏ dở tất cả công việc đang làm đợi điện thoại của anh.
Nội dung cuộc điện thoại cũng rất đơn giản.
Thời Nghi chưa bao giờ nghĩ có thể liên lạc với anh một cách đều đặn như thế.
Không có bất kỳ sự khó chịu nào, thậm chí rất thoải mái.
Đúng như Châu Sinh Thần đã nói, anh coi sự qua lại của hai người như phương pháp nghiên cứu, sẽ kiên trì chấp hành từng bước cần thiết. Cho dù bận rộn thế nào, mỗi ngày đều phải gọi ba cuộc điện thoại. Sáng sớm mỗi ngày, anh nhất định sẽ sai người đem đến hoa tươi đủ loại. Ngoài ra, do hiểu rõ thời gian làm việc đặc biệt của cô nên mỗi khi cô ở trong phòng thu đến tận khuya, anh đều mười một giờ đem đồ ăn đêm đến. Hơn nữa còn rất cẩn thận chuẩn bị cho đồng nghiệp của cô mỗi người một phần.
Đến anh hợp tác thu âm với Thời Nghi năm sáu năm cũng bắt đầu hiếu kỳ, vừa ăn điểm tâm khuya nóng hổi vừa hỏi Thời Nghi đã có bạn trai rồi phải không, hay là có người theo đuổi.
Sau khi Thời Nghi nói là bạn trai thì cũng không hỏi nhiều nữa.
Có một buổi tối, quản lý Mỹ Lâm đến giám sát công việc, nhìn thấy đồ ăn khuya, có phần kinh ngạc nhìn nụ cười hạnh phúc trong mắt Thời Nghi, cảm thấy bản thân cô và cô nàng này như đã cách mấy kiếp rồi. Mới mười mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thế nào lại xuất hiện bạn trai của Thời Nghi trước nay chưa từng lộ diện chứ.
Mỹ Lâm cáu, đe doạ dụ dỗ Thời Nghi bằng mọi cách, cuối cùng cô nói, anh là giáo sư hoá học.
“Nhà khoa học?” Mỹ Lâm hoàn toàn bất ngờ. “Em có thể thích nhà khoa học cả ngày trong phòng thí nghiệm sao?”
Cô cười, ấp ly hồng trà trong tay: “Thông minh, em rất thích những người có trí tuệ.”
Mỹ Lâm lắc đầu, không nên quá tin tưởng vào nụ cười của cô.
Cô nói nhỏ: “Hơn nữa chúng em sắp đính hôn rồi.”
Mỹ Lâm đứng hình trong năm, sáu giây, vỗ vỗ tay cô, thở dài: “May mà là đính hôn, nếu không thì chị bị doạ chết mất. Đính hôn là trò chơi của mấy công tử nhà giàu, em nên cẩn thận, đừng quá tin là thật.”
Thời Nghi không để ý tới lời trêu chọc của Mỹ Lâm, ngược lại hỏi cô ấy rất nghiêm túc: “Chị cảm thấy, nếu một người không thiếu bất cứ thứ gì thì nên tặng anh ấy thế nào cho phải? Ý em là quà đính hôn ấy.”
“Cái gì cũng không thiếu?” Mỹ Lâm lập tức túm được trọng tâm.
“Con người anh ấy không quá thích một thứ gì.” Thời Nghi cố gắng để né tránh đề tài nhạy cảm.
“Một giáo sư hoá học, cái gì cũng không có hứng thú…” Mỹ Lâm bất lực. “Chị dốt môn hoá lắm, bạn trai em đối với chị mà nói hệt như người ngoài hành tinh vậy.”
“Thôi vây, em không hỏi chị nữa.”
“Chị không hỏi em nữa, dù gì em cũng không phải diễn viên, chị chẳng sợ em bị cánh săn tin bắt được.” Mỹ Lâm cười. “Nói cho em một tin tốt, em đoán thử xem…”
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút nữa anh mới gọi điện tới.
Chỉ vào những ng