XtGem Forum catalog
Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326981

Bình chọn: 9.5.00/10/698 lượt.

tốt hơn.”

Cô buột miệng thốt lên: “Em không…”

Ngữ khí của cô có phần gấp gáp.

Ngược lại làm cho anh cười khẽ, cô lúng túng nghe giọng cười của anh, cảm thấy không thoải mái, may sao anh đã nói: “Xin lỗi em, có lẽ đây là tình huống cần sự lãng mạn, nhưng tôi lại khiến cho nó rất nhàm chán, hơn nữa còn quá đường đột.”

“Em không có ý đó…”

Chết tiệt, cô đang nói cái gì thế này.

Thời Nghi cúi đầu nhìn đôi dép đi trong nhà màu trắng dưới chân, muốn nói nhưng lại thôi.

Dường như Châu Sinh Thần đang trong phòng riêng, vì vậy nói chuyện rất tự nhiên: “Tôi nghĩ em không quá ghét tôi. Sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, em thấy hoàn toàn không có thiện cảm với tôi, tôi sẽ thu xếp giải pháp để kết thúc câu chuyện này một cách hợp lí, không để cho em phải khó xử.”

Thời Nghi chỉ “vâng” một tiếng.

Logic của anh càng ngày càng quái dị.

Đáng tiếc anh hoàn toàn không biết đối tượng đàm phán của minh đã chui đầu vào rọ rất từ lâu rồi.

“Con người tôi vốn khó tiếp xúc, thời gian bồi đắp tình cảm cho một thứ gì đó rất lâu. Ví dụ như hoá học, đến nay tôi đã tiếp xúc với nó được mười bốn năm, nhưng vẫn không xác định rõ ràng là có thích hay không. Vì thế, nếu sau này em phát hiện ra không thể tiếp nhận con người của tôi, chúng ta có thể huỷ hôn ước.”

Cô rút một tờ giấy trong hộp ra lau sạch nước mắt.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chân, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Chẳng cần nhiều thời gian, anh đã nói hết tất cả những điều cần nói rồi chờ đợi câu trả lời của cô.

Thời Nghi nói khẽ, đưa ra nghi vấn đầu tiên: “Anh có tất cả những thông tin về em, thậm chí của cả bố mẹ em nữa, nhưng em không hề biết gì về anh…”

“Em sẽ sớm biết thôi.”

Cô do dự vài giây, thực ra trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Thoáng chốc dũng khí chợt loé lên khiến cô bật thốt: “Được.”

Có lẽ Châu Sinh Thần không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến thế.

Có lẽ cả hai đều không ngờ.

Không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngập.

Sau cuộc điện thoại này họ sẽ làm gì tiếp theo?

Cuối cùng, anh do dự hồi lâu, lại hỏi một câu khiến cô nghẹn họng: “Nếu tiện, có thể cho anh số đo của em không?” Anh nói xong, bổ sung rất nhanh: “Có thể cần phải giúp em chuẩn bị một số quần áo.”

Lý do rất chính đáng, nhưng Thời Nghi lại nhìn cô em họ bên cạnh.

“92, 62, 90.” Cô nói khẽ.

Châu Sinh Thần “ừ” một tiếng: “Đây là…”

“Đây là số đo ba vòng của một cô gái.”

Cô cố gắng hạ thấp giọng, không biết làm sao câu hỏi của anh lại quá chi tiết đến như vậy.

Vẻ mặt của cô em họ một giây không biết thay đổi bao nhiêu lần.

“Ừ, biết rồi, đợi anh một chút nhé!”

Thời Nghi nghe lời chờ anh một lát.

Cho đến giờ, cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ. Cô em họ không còn tâm trí nào để làm bài, liên tục khoa chân múa tay trước mặt bắt cô giải thích. Thời Nghi mím môi tỏ ý bảo khoá cửa, cô bé rất nghe lời lập tức đứng dậy giúp cô.

Anh quay lại, tiếp tục hỏi: “Còn cần số đo vòng cổ, cánh tay, cổ tay, đùi, bắp chân và cổ chân nữa.”

Những điều này thì thật sự cô không biết.

Thời Nghi vội vàng nhờ em họ đi tìm thước dây trong nhà, đo từng thứ một rồi trả lời anh. Anh ghi lại và căn dặn cô nhanh báo cho bố mẹ, ngày mai anh sẽ đích thân tới chào hỏi.

Đợi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, cô mới nhận ra, đây sẽ là chấn động lớn trong gia đình cô.

Bố mẹ cô đều là giáo viên, tư tưởng truyền thống như vậy làm sao có thể chấp nhận chuyện đột ngột này?

“Người đẹp Thời Nghi à…” Cô em họ đặt tay lên vai cô, tiến lại gần, “Chuyện này quả là kinh thiên động địa, em còn chưa nghe mà máu đã sôi sùng sục lên rồi đây.”

Thật đúng là kinh thiên động địa.

Cô thậm chí còn không đủ sức giải thích: “Để chị ngồi một lúc nghĩ cho rõ ràng đã.”

Cô nói với em họ như thế.

Sau đó suốt từ lúc ăn cơm trưa cho đến khi bữa tối kết thúc, Thời Nghi vẫn không tìm được thời cơ để nói cho mẹ. Nên bắt đầu thế nào đây? Hay là không nói? Nhưng như thế không được. Cho dù chỉ là đính hôn, cho dù ở thời đại mà người ta coi chuyện này rất tuỳ tiện, nhưng từ giọng điệu và thái độ của Châu Sinh Thần thì đối với gia đình anh có lẽ chuyện này vô cùng hệ trọng.

Muốn kéo dài nhưng không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không ngày mai anh xuất hiện chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn thật sự.

Đến lúc gần đi ngủ Thời Nghi mới len lén kéo mẹ sang phòng mình, nói có chuyện quan trọng cần bàn. Mẹ cô dường như có giác quan thứ sáu, ngay lập tức hỏi có phải là người mà cô nói tới lúc sáng sớm hay không. Thời Nghi gật nhẹ, mẹ lập tức nghiêm mặt, ngồi xuống bên cạnh: “Con nói xem nào, mẹ có thể giúp gì con?”

“Anh ấy nói…” Thời Nghi thở nhẹ, “Muốn đính hôn với con.”

“Đính hôn?” Mẹ cô vô cùng kinh ngạc.

“Dạ, đính hôn.”

“Bao giờ?”

“Có thể ngày mai hoặc ngày kia.” Cô ướm lời.

“Trong một hai ngày nữa sao?” Mẹ cô dở khóc dở cười. “Cậu ta có đến nhà mình không? Chúng ta còn ở Trấn Giang vài ngày nữa, chưa thể quay về Thượng Hải được. Huống hồ mẹ và bố con chưa gặp cậu ta bao giờ, càng chưa nói đến chuyện có ưng ý hay không.”

“Anh ấy đang ở Trấn Giang.” Thời Nghi thận trọng nói. “Ngày mai anh ấy sẽ đến ra mắt bố mẹ.”

“Tại sao lại vội vàng thế?”

“Con c