
châu, mặt mày nghiêm trang, chắp tay trước ngực, hướng Phùng Vũ cùng Thư Kỳ thi lễ: “A di đà phật, để mọi người phải đợi lâu.”
Lần trước Thư Kỳ gặp hắn là ở phố xá sầm uất, lúc ấy nàng chỉ lo cùng Vân Phi nói chuyện, cũng không chú ý hắn lắm. Lần này gặp lại, trong lòng Thư Kỳ không khỏi có cảm giác kính sợ.
Thân hình của hắn gầy, cả người toát lên vẻ thanh tuấn thẳng thắn, có chứa một loại thanh khí thần tiên. Khí chất này cũng chỉ có người xuất gia mới có thể có, là không có thực ở nhân gian đầy bụi trần.
Mặc dù nàng không phải là một Phật tử chân chính, nhưng cũng biết giáo lý nhà Phật là một loại huyền diệu về nhân sinh triết học, nếu có thể hiểu thấu đáo Phật lý cao thâm, đại triệt đại ngộ, cũng có thể đạt đến tâm linh bình an vĩnh hằng , do đó sẽ được giải thoát. Các đệ tử Phật môn dứt khoát vứt bỏ thế tục mê hoặc, một lòng hướng Phật cuộc sống, thái độ làm cho nàng sinh lòng kính trọng. Mà trong lòng nàng còn có không ít **** (tt: cái này trong bản gốc nó nhu thế), dĩ nhiên là không thể không tiếp tục trầm luân trong cuộc sống cuồn cuộn hồng trần này.
Phùng Vũ vừa thấy hắn, cười nói: “Đã lâu không gặp, Tuệ Không sư phụ.”
Tuệ Không lập tức đưa bọn họ tiến vào thiền phòng của mình.
Thiền phòng của tăng nhân được bố trí cực kỳ đơn giản, bên trong chỉ có một cái giường, một bàn, một cái thanh đồng lư hương, một câu đối “Phật” tự treo ở trên tường.
Để Thư Kỳ nói xong ý đồ đến đây của mình, Tuệ Không lại nói: ” Nếu Vân thí chủ đã đem an nguy của nữ thí chủ phó thác cho bần tăng, tất nhiên bần tăng sẽ cùng ngươi đến Giang Ninh. Về phần chuyện lưu lại lời nhắn, giao cho các đệ tử trong chùa làm là được.”
“Sao dám làm phiền đại sư?” Thư Kỳ vội vàng chối từ, nàng biết người xuất gia luôn luôn chú trọng tu hành, không để ý tới tục sự.
Tuệ Không lại nói: “Đệ tử phật môn vốn là vì cảm hóa chúng sinh, cứu trợ chúng sinh mà đến, giúp đỡ người cũng là bổn phận.”
Phùng Vũ cũng nói: “Tuệ Không sư phụ nói rất đúng.”
Lúc này Thư Kỳ bất đắc dĩ cũng phải đáp ứng, nhưng cũng băn khoăn, một nữ tử tuổi trẻ cùng một hòa thượng trẻ tuổi đi cùng vẫn là có nhiều bất tiện, liền cực lực mời Phùng Vũ đồng hành.
Phùng Vũ vốn là vừa mới đến đây, còn chưa tham quan phong cảnh của thành này, ý muốn chối từ, nhưng thấy Thư Kỳ khẩn thiết, đành phải nén tâm tình xuống mà đáp ứng nàng.
Vì thế ba người lại trò chuyện với nhau một khắc, ước định ngày mai sẽ xuất phát, để mọi người chuẩn bị.
Trên đường xuống núi, Phùng Vũ cười nói: “Cô nương vừa rồi thật sự là quá lo lắng, không biết Phật gia có nói ‘ gặp mỹ nữ cũng xương khô ’. Ta nghĩ thế tục nam nữ trong mắt hắn bất quá là một đống xương khô.”
Thư Kỳ cũng tự giễu nói : “Là ta thô tục .”
Hôm đó, Phùng Vũ cùng Thư Kỳ liền đặt xe ngựa, chuẩn bị lương khô, chỉ chờ ngày mai một đường xuất phát.
Đêm đến, Phùng Vũ nói muốn đi dạo, liền một mình ra cửa.
Thư Kỳ một mình ở trong phòng không có việc gì làm, đành phải sớm bò lên trên giường đếm cừu.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên mưa to mưa tiếng mưa rơi cùng sấm sét vang dội làm nàng bừng tỉnh.
Thư Kỳ từ nhỏ rất sợ sét đánh. Trước đây mỗi lần gặp sấm sét trong đêm, luôn luôn bị giật mình bừng tỉnh, ôm chăn sợ tới mức không dám ngủ. Là một đứa bé, nàng tự nhiên hi vọng lúc này mẹ có thể xuất hiện cùng nàng, việc này nàng không dám nói với mẹ, bởi vì mẹ còn phải chiếu cố tiểu đệ đệ mới sinh, nếu ngay lúc mẹ đang phiền lòng còn có thể bị răn dạy. Nàng đành phải một mình nép ở góc giường, bịt lấy lỗ tai, thân thể nho nhỏ co lại thành một khối, chịu đựng một trận sấm sét ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong mãnh liệt mang theo mưa đem cửa phòng đẩy ra. Ngọn đèn trong phòng cũng bị dập tắt.
Trước mắt tối sầm, Thư Kỳ sợ tới mức dùng chăn che mặt. Ai, ai vào được. . . . . . Từng xem qua những bộ phim kinh dị lúc này cảnh tượng nhất nhất hiện ra trong đầu . . . . . Trên chóp mũi và trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Một hồi lâu, lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa, nàng vụng trộm bỏ chăn xuống, hé nửa mắt nhìn ra bên ngoài, một mảng tối đen, dường như cũng không gì khác thường. Lúc này mới đem nỗi sợ trong lòng buông xuống, có lẽ là bởi vì nghe chưởng quầy nói nơi này phòng trộm an toàn thi thố là nhất lưu , nếu khách nhân ở trong lầu có gì tổn thất ông chủ sẽ bồi trả gấp 10 lần, kết quả yên tâm đến ngay cả của cũng chưa xem xét qua .
Bên ngoài mưa ào ào, ban đêm không khí ẩm ướt. Thỉnh thoảng có gió xen lẫn mưa thổi vào phòng, Thư Kỳ thậm chí cảm thấy yêu thích những giọt mưa bắn tung tóe trên mặt đem đến cảm giác ẩm ướt. Nhưng mà trên chăn chẳng phải cũng khó tránh khỏi ẩm ướt? Nàng cũng không muốn đắp chăn ẩm ướt mà ngủ một đêm, không cẩn thận sẽ dễ phong thấp.
Trước mắt là một mảng tối đen, một tia sáng cũng không có, nàng đã từ từ đứng dậy, lục lọi từ trên giường bò xuống, chuẩn bị đi đóng cửa.
Từng bước gian nan trong bóng đêm . Biết rõ phia trước không có chướng ngại, nàng vẫn không đi nhanh, giương tay sờ soạng trong hư không , thật cẩn thận dịch chuyển bước chân đi tới.
Cảm giác rời g