
âm đến cô gái châm chọc như cô.”
“Vì an toàn của bệnh nhân, tôi phải hỏi cho rõ ràng. Ngao đại cảnh quan, anh đến bệnh viện làm cái gì? Thăm bệnh? Hay là muốn đăng ký, kiểm tra đầu óc của anh đây?” Cô một chút không chịu nhượng bộ.
“Thăm bệnh!” Đối mặt với tra hỏi xét nét của Viên Vô Song, anh thành thực giống như học sinh tiểu học, tức giận nói ra ý định của mình.
“Nha, thăm bệnh nha!” Cô liếc đôi mắt đẹp đánh giá anh.“Thăm bệnh ai? Không nghĩ tới ở Trấn Hạnh Phúc này anh vẫn còn còn có bằng hữu.”
Một câu lại một câu chua lòm châm chọc, -- Đánh thẳng vào trong lòng anh.
Nhưng lời cô nói lại là thật, ở Trấn Hạnh Phúc này, anh quả thật không có bao nhiêu người bạn, chỉ có những huynh đệ trước kia cùng sống chết với anh, nhưng hiện tại hoàn toàn không thể liên lạc được.
“Cô......” Ngao Húc Bang tức giận đến nghiến răng mấy tụi nhựa ở tay anh bởi vì anh giận đến phát run mà vang lên xoàn xoạc.
“Húc Bang.” Một giọng nữ cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Anh ngước mắt nhìn lên, thấy Đào Xán Xán đứng ở sau lưng Viên Vô Song, một tay tựa vào tường, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người làm cho cả người cô có vẻ càng thêm gầy yếu.
Anh như là nhìn thấy cứu tinh, theo bản năng vòng qua Viên Vô Song, đi đến trước mặt Đào Xán Xán.
Cô giống như cô bé con trong trí nhớ của anh, mái tóc dài đến vai, trên trán còn vương lại vài sợi tóc đi lạc, bộ dáng trong sáng thiện lương giống như năm đó.
“Sao cô không nằm trên giường nghỉ ngơi? Tại sao lại chạy loạn vậy. Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Bác sĩ, y tá....?” Vẻ mặt cô tái nhợt làm cho anh gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng quay đầu tìm Viên Vô Song,“Mau đến xem cô ấy, có phải cô ấy lại mệt rồi hay không?”
Viên Vô Song cảm thấy anh không giống như là giả vờ, nghi hoặc nhìn về phía Đào Xán Xán, đáng tiếc cô gái ngốc kia vừa nhìn thấy anh xuất hiện, trong mắt tất cả đều là anh, hại cô buồn nôn thiếu chút nữa nhìn không được, nhanh chóng rời đi.
“Uy.” Ngao Húc Bang muốn đuổi theo, cánh tay lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.
“Em tốt lắm, không có việc gì.” Đào Xán Xán nở rộ cụ cười sáng lạn,“Anh đến thăm em à?”
Anh quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt mà không ngấy kia, trong lòng nhộn nhạo một trận, giống như mặt nước hồ đang yên ả, bị ném vào một tảng đá.
Thì ra anh đã quá đánh giá cao chính mình, nghĩ rằng khi gặp lại cô, còn có thể đủ tâm bình khí hòa, giả vờ mình cùng cô là người xa lạ.
Nhưng tình cảm trong lòng lại không thể lừa gạt được ai, máu tựa như sôi trào, ngay cả nhiệt độ cơ thể của anh cũng bắt đầu biến cao.
Anh rất muốn đem cô ôm vào trong lòng, bất quá không thể......
Anh đã hứa với cha của cô, đời này không thể tiếp cận cô, không thể chạm vào cô, duy nhất có thể làm, chính là chúc phúc cho cô.
Khi nghĩ đến lời thề của mình, anh lập tức gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra, tránh va chạm cùng cô.
Đào Xán Xán không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, nhìn kỹ, phát hiện trong mắt anh tràn đầy vẻ kích động lại đau lòng, cô không hiểu, vì sao anh lại có ánh mắt phức tạp như thế?
“Anh hai cô bảo tôi mang thức ăn này đến cho cô.” Ngao Húc Bang đưa mấy túi nhựa trên tay đến trước mặt của cô.“Cầm đi!”
Cô hơi hơi giật mình, lộ ra vẻ mặt khó xử,“Anh có thể đem vào phòng bệnh giúp em không? Em chỉ có hai tay.” Cô chỉ chỉ từng cái.
Anh gãi đầu, nghĩ rằng, cô thật sự không tiện.
“Trong phòng bệnh còn có ai không?” Anh rất sợ gặp được ba ba Đào, sợ lại bị mắng một chút.
“Ba mẹ em mới vừa đi.” Cô nhìn tuấn nhan do dự của anh.“Anh sợ gặp được ai sao?”
“Không có. Tôi đem mấy thứ này vào sẽ đi ngay.”
“Vâng.”
Không sao, cô không vội.
Tuy rằng đã lãng phí mười năm thời gian, nhưng là vì tương lai có thể cùng anh cùng một chỗ, cho dù phải trả giá chút thời gian chờ đợi, cô cũng nguyện ý, cô tin tưởng trong lòng anh nhất định còn có sự tồn tại của cô!
Ngao Húc Bang đi theo cô vào phòng bệnh, phòng bệnh lại giống một gian phòng nhỏ, tủ lạnh, tivi đồ dùng lặt vặt đều có đầy đủ mọi thứ.
“Rõ ràng chỉ là bệnh vặt, ba em cũng rất kiên trì, nhất định bắt em ở phòng bệnh hạng nhất.” Đào Xán Xán ngồi ở trên giường bệnh, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ.
“Bệnh vặt cũng là bệnh, cẩn thận một chút tốt hơn.” Anh đem thức ăn phân loại xong.
Cô không nghĩ tới anh lại đứng về phía ba cô, cùng chung chí hướng, tán thành chuyện bé xé ra to.
Anh lấy ra bánh amburger mà cô thích ăn nhất, cẩn thận giúp cô mở giấy đóng hộp, đặt ở trước mặt của cô.
“Cám ơn.” Cô cắn một ngụm, phát hiện bên trong không có sốt bơ mà cô chán ghét, chỉ có hương thơm của tiêu. Anh tiếp theo đưa sữa dâu, còn không quên cắm ống hút vào, thập phần săn sóc. Không nghĩ tới anh thế nhưng còn nhớ rõ những thứ mà cô thích ăn, cùng với đồ uống mà cô thích...... Anh kỳ thật không quên cô, đúng vậy!
Cô vụng trộm nở nụ cười, nhưng không có ý định đem chuyện cô đã nhớ lại nói rõ ràng với anh, bởi vì sợ dọa anh chạy, cho nên quyết định tiếp tục giả ngu.
“Thật thần kỳ nha!” Cô cắn miếng hamburger thứ hai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.“Sao anh lại biết, em thích ăn bánh