
ruyền đến tiếng cười, Nhu Phi cười nói: “Ta đi xem một chút.”
Chỉ đem trà cụ giao cho nàng, đi thẳng vào buồng lò sưởi.
Một hồi gió lạnh, thổi trúng tay áo loạn giương. Bên trong phòng mát mẻ, theo
ly sứ nhỏ màu xanh ngọc dọc theo vách tường phiếm ánh sao u lãnh. Trong gió
đánh tới bất ngờ có hương bạc hà như có như không. Lưng nàng cứng lại, chỉ cảm
thấy một người cao lớn đã ngăn trở ánh sáng sau lưng, bóng nhạt loang lổ khắp
mọi nơi.
Nàng đột nhiên nắm chặt ly sứ nhỏ, đầu ngón tay lướt qua, phát ra tiếng vang
gió mát, mãnh liệt xoay người lại, chỉ kém đụng vào trong ngực hắn. Hắn duỗi
cánh tay đỡ khuỷu tay nàng đang lảo đảo, lòng bàn tay vẫn dày rộng ấm áp, trong
lòng nàng lạnh lẽo như đông.
Đột nhiên một cỗ tức giận trào ra, hắn còn muốn gì từ chỗ nàng?
Trên mặt sinh choáng, nàng không dễ dàng phát giác tránh ra lòng bàn tay hắn,
đứng ở khoảng cách xa ba bước, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn. Mặt đầy ngập tức
giận hoá thành tràn đầy vô tội xa lạ. Gió thổi phất váy áo, nâng sợi tóc đen
nhánh của nàng, châu sai trên búi tóc tuôn rơi. Nàng giương mặt cong tròn mắt
như trăng lên, sạch sẽ như trúc xanh sau cơn mưa, trong mắt xa cách: “Đa tạ Đại
nhân.”
Hoàn toàn một bộ dáng bèo nước gặp nhau.
Ngoài cửa sổ sương mù ánh xanh và khí nóng bên trong phòng vọt tới một chỗ, lại
tạo thành một đoàn màu xanh nhạt quanh người hắn, tràn ngập mi tâm, hốc mắt
thâm thúy tròng mắt xanh đậm. Cũng không nhìn ra bất kỳ vẻ mặt gì. Hắn đứng
chắp tay, tay trong áo lặng lẽ nắm quyền, sắc mặt thâm trầm. Ánh mắt sắc bén,
không buông tha chút tâm tình trên mặt nàng, thanh âm quen thuộc thật nóng ấm,
tựa như hàm chứa nụ cười: “Điện hạ vẫn không cẩn thận như vậy.”
Trong con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng có mấy phần kinh ngạc, điềm tĩnh như
lan theo gió mà đứng, trong ánh mắt có chút chần chừ: “Nghe giọng nói Đại
nhân... Chúng ta dường như từng quen biết?”
“Từng quen biết?” Hắn cười nghiền ngẫm, nụ cười kia lại tựa hồ như chuồn chuồn
lướt nước chợt lóe rồi biến mất, nụ cười dần dần mất, thần sắc trầm xuống.
Nàng cười nhạt giải thích: “Ngày trước ta bị bệnh một hồi, dường như quên một
ít chuyện.” Những thứ tuyệt vọng hận não máu chảy đầm đìa kia, một câu nói trôi
qua, nhẹ nhàng linh hoạt làm như hoa nở. Nàng lại cười: “Chuyện đã quên
rồi, nghĩ lại cũng là những chuyện không quan trọng, nên cũng lười suy nghĩ.”
Nàng mỗi câu nói ra, sắc mặt hắn liền chìm một phần, làm như mây đen cuồn cuộn
trong ngày xuân, từ từ gom lại một chỗ, đen dày chất đống chân trời, cho đến
sấm sét vang dội.
Kiêu ngạo như hắn, lại bị quên dễ dàng như vậy, hắn có thể nào chịu được đây.
Trong lòng nàng cảm thấy sung sướng, lạnh lùng cười, nụ cười kia lan tràn trái
tim, lại thành khổ sở, hốc mắt ê ẩm, nụ cười bên môi dần dần cứng. Nàng vẫn giữ
vững nụ cười thoả đáng khom người: “Xin được cáo lui trước.”
Xoay người, nụ cười đọng lại ở trên môi, cuối cùng dần dần biến mất.
Thân thể mãnh liệt bị lôi
trở lại, lưng bị va mạnh đến trên góc hẹp của cánh cửa. Chỉ cảm thấy “Ông” một
tiếng, đau tê dại, xương trên cổ tay cũng bị bóp nát. Nàng vì đau theo bản năng
cong lưng, chỉ thấy vầng sáng chiếu khe hở chật hẹp giữa hai người. Bàn tay của
hắn bóp chặt ống tay áo thêu cẩm tú của nàng, làm như nhiều loại hoa nở trên mu
bàn tay trắng nõn của hắn, lan tràn nổi gân xanh. Hai mắt xanh thẳm thâm thúy
của hắn làm như thú nổi điên, thanh âm bi thương tức giận từ trong hàm răng nặn
ra: “Nàng cũng thật can đảm!”
Trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh hắn hôn xuống gò má trong tuyết
trắng, đường chân trời mơ hồ trong bông tuyết. Chỉ thấy đường nét trên mặt hắn,
nhìn thật đẹp, dây cung trong lòng bị kéo chặt từng dây một, từ từ chặt. Giống
như sau một khắc dây cung đứt âm bật ra. Nàng lại sợ, làm như thiêu thân đụng
vào ngọn lửa, từng chút chết đi từng chút mất đi hô hấp.
“Điện hạ...”
Thanh âm mềm ngọt của Nhu Phi cách cua quẹo chuyển đến, trong hành lang khắc
hoa mơ hồ có thể thấy được vạt áo của Nhu Phi. Tay hắn dừng lại, nàng lập tức
như được đại xá, không chút do dự tránh ra, kéo váy bỏ chạy. Sau lưng yên tĩnh
không tiếng động, nàng đột nhiên dừng chân đảo mắt như gặp ma. Trong ánh sáng
chiếu ngược rực rỡ hắn vẫn đứng ở đó, trong vầng sáng bụi nhỏ tràn ngập, chỉ
phác hoạ đường nét thon dài, góc cạnh buồn tẻ.
Bóng bể thấp thoáng ở mi tâm hắn, hắn vẫn nhìn theo nàng.
Trong lòng sinh đau, hung hăng quay đầu trở lại.
Trở lại buồng lò sưởi lại cũng không thấy hắn vào điện. Chiêu Dương tức giận
hỏi thăm hắn đi chỗ nào. Nàng ở một bên nghe, mới biết trong phủ có chuyện khẩn
yếu tìm, nên hắn vội chào từ giã với Hoàng đế trở về phủ.
Chợt cảm thấy không còn hứng thú, Chiêu Dương chỉ muốn trở về điện. Nàng cố
gắng ngồi lại một khắc, cũng tìm cớ đi về.
“Đồ con hoang!”
Đầu bị một vật cứng đánh vào, rơi trên mặt, thật đau. Diệu Dương quay đầu đi,
chính là một hòn đá cuội trong vườn hoa. Hai lỗ tai của nàng ông ông tác hưởng,
nhưng lại nghe mấy tiểu hoàng tử tiểu Đế Cơ cười hì hì mắng nàng: “Đồ con
hoang!”
Không biế