
ào.
Cuối cùng, bảo người lôi Lưu Lương đi.
Ta khó hiểu nói: “Ngươi thêm vào là có ý gì?”
Vô Mẫn Quân nói: “Vừa nãy lời nói của Lưu Lương ngươi không chú ý sao? Hắn nói, nếu Nam đế là phụ thân, vậy Lưu Thiện là mẫu thân hắn, chứng tỏ
lời đồn đại năm đó Nam đế yêu thích Lưu Thiện là có thật. Một khi đã như vậy, ta liền lấy cái này đánh cuộc một keo, ở trong này viết linh tinh
một chút, gợi lên tưởng niệm của Nam đế đối với Lưu Thiện, có lẽ vì Lưu
Lương là đệ tử của Lưu Thiện mà thật sự sẽ cứu hắn… Lưu Lương là đồ đệ
duy nhất của Lưu Thiện, rất nhiều thứ cũng chỉ có hắn biết.”
Sau đó hắn đắc ý dào dạt chỉ vào bốn chữ “Dưới ánh trăng liễu ảnh”, nói: “Liễu thông lưu, cũng là thủ đoạn nhỏ của ta.”
Ta: “… Phải, thật thông minh.”
Vô Mẫn Quân nói: “Thông minh bình thường.”
Sau đó nhấc tờ giấy kia lên, gọi người tới bảo mau chóng đưa tới Nam Văn.
Hai quốc giao binh, không trảm sứ giả, người truyền tin kia cũng cũng không sợ hãi, tiếp thư lĩnh mệnh mà đi.
Không tới vài ngày sau Nam Văn nhận được thư, lập tức triệt binh, binh lính
Nam Văn tổn thương thê thảm, xám xịt lui trở về, Vô Mẫn Quân làm bộ muốn tiếp tục truy đuổi, chuyển thủ vì công, Nam đế bên kia lập tức chịu
thua, chủ động xin hòa, cắt nhường năm tòa thành trì, đương nhiên cũng
muốn chúng ta cho Lưu Lương trở về.
Chiến sự hai quốc gia đã
xong, ngài mai sẽ trở về đô thành, tối nay Vô Mẫn Quân bảo ta cùng ngủ
với hắn, ta trái lo phải nghĩ, nếu sắp đi về cũng không có chuyện gì,
nên đồng ý.
Buổi tối Vô Mẫn Quân rất là an phận, hoàn toàn không
lộn xộn, ta cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không dám kích thích
hắn, nhưng hai người nằm ở cứng đơ ở tren giường cũng không hề buồn ngủ.
Bỗng nhiên, ta nghe thấy tiếng bước chân không tầm thường, tựa như đạp gió
mà đi, ta ngồi thẳng đứng dậy, hơi hơi nhíu mày, chỉ thấy Vô Mẫn Quân
cũng lười biếng ngồi dậy.
Khuya khoắt dùng khinh công bay tới, đủ thấy bụng dạ khó lường, Vô Mẫn Quân không lên tiếng từ từ rút ra một
thanh chủy thủ ta cảm thấy nhìn rất quen mắt—— chính là lần trước bị hắn đoạt lấy rồi mang theo.
Lần đó Vô Mẫn Quân tới tháng, ta với hắn cũng gặp phải ám sát một lần, lúc này ở trong quân doanh lại đụng phải
lần nữa, hơn nữa võ công người tới lần này vô cùng không kém chút nào.
Ta và Vô Mẫn Quân chậm rãi xuống giường, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nhớ tới lần trước, trước trốn đi nói sau.
Hai người tránh ở chân giường, nín thở không nói, dần dần , người nọ đã đi
tới, cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp, thân hình nổi bật, cũng là một nữ tử,
nàng đi tới từng chút một, đứng ở trước giường chúng ta, lại cũng không
có động tác gì chỉ nói: “Xin mời Tây Hoàng ra mặt, tiểu nữ có việc muốn
nhờ, tuyệt không ác ý.”
Ta cùng Vô Mẫn Quân không nhúc nhích.
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta vốn là thái tử phi Bắc Xương quốc, Ngô Chinh là ta giết, Ngô Húc cũng là ta giết, tiểu Hầu gia là do ta làm
cho trọng thương .” Ta cùng Vô Mẫn Quân chậm rãi khôi phục hô hấp, từ trong bóng đêm đi ra, ta thấy rất tối liền lấy đốt lửa đi châm đèn.
Diện mạo cùng dáng người nàng kia rất đẹp, mắt hạnh môi anh đào, ánh mắt lại hơi có mấy phần sắc thái tàn nhẫn của nam tử, nàng liếc thấy có hai
người xuất hiện, ngẩn người, nhìn ta nói: “Vị này là…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ông già thỏ, tới để châm đèn.”
Ta: “…”
Nàng kia: “…”
Cho dù là không muốn bại lộ thân phận của ta, cũng không cần dùng cái cớ như vậy được không? !
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Nói đi, nàng ấy không có gì đáng ngại.”
Nàng kia không hề nhìn ta, mà là nói với Vô Mẫn Quân: “Tây Hoàng, lần này
tiến đến, ta có một chuyện muốn nhờ, chỉ nguyện ngài… Có thể thay ta tìm ra tiểu Hầu gia Bắc Xương quốc.”
Vô Mẫn Quân nói: “Dù sao ngươi
cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân, trước đây ba con trai của Bắc đế
bị ngươi giết hai người, toàn bộ Bắc Xương cũng trở nên đổ vỡ, hiện tại
toàn là năm bè bảy phái, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì, hử?”
“Ta
muốn… phá hủy Bắc Xương quốc.” Cừu hận trong mắt nàng kia càng sâu,
chúng ta nhìn lướt qua thấy đó là chuyện khiến cho nàng ta thống khổ với không vui vẻ.
Vô Mẫn Quân nói: “Việc này còn cần ngươi nói?”
Nàng kia: “…”
“Xem mặt mày của ngươi, không giống hoàn toàn với người Trung Nguyên.” Vô Mẫn Quân vạch trần.
Nàng kia gật đầu: “Ta vốn là người trong một chi của bộ tộc du mục ở vùng
gần Bắc Xương, người Bắc Xương quốc vẫn coi chúng ta là người của họ,
năm ấy khi ta mười tuổi, năm ấy Ngô Húc mười lăm tuổi, vì muốn cho phụ
hoàng hắn vui vẻ, dẫn dắt một đội quân, đem toàn tộc chúng ta diệt sạch, khi đó ta đi theo mẫu thân đi Nam Văn mua quần áo, tránh được một kiếp, sau khi trở về, chỉ thấy trước mắt vết thương, phụ thân ta cùng các
thúc thúc bị binh lính Bắc Xương, dùng võ khí chém tới mức hoàn toàn
thay đổi, toàn tộc chúng ta, ngay cả một cái thi thể đầy đủ cũng không
tìm thấy… thẩm thẩm các dì của ta, thậm chí…”
Nàng ta tựa hồ
không muốn lại hồi tưởng, thống khổ nhắm hai mắt lại, tiện đà nói: “Ngô
Húc vốn là người Bắc đế thích nhất, hắn thông minh hơn so với Ngô Chinh
và Ngô Ung,