
, đến lúc đó cô nghĩ muốn làm gì đều
tùy cô” Trời ạ! Hắn rốt cuộc là đang nói cái gì đây? Căn bản là hắn không nghĩ
là mình sẽ nói như vậy nhưng mà… vừa nghe đến chuyện cô muốn về nhà, hắn liền
sinh khí.
“Chú…”
Chu Hiểu Hiểu buồn bã cúi đầu nói “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn về nhà mà
thôi”
“Bảo cô
lo dưỡng thai cơ mà, cô làm sao mà không bao giờ chịu hiểu lời nói của ta thế
hả? Đáng chết!” Hạ Vũ Trạch bắt lấy bả vai cô hét lớn.
Mà Chu
Hiểu Hiểu thân mình hơi lung lay một chút, suy yếu nói “Van cầu chú… Làm cho
tôi về nhà đi…”
Nói
xong cả người dựa vào Hạ Vũ Trạch bất tỉnh nhân sự. Lúc này, Hạ Viêm chậm rãi
mở hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn xung quanh.
Đột nhiên nhìn đến cảnh chú ba ba của nó ôm mẹ ngồi trên giường bên cạnh, nó
lập tức lấy lại tinh thần nhảy đến bên cạnh bọn họ.
“Chú ba
ba! Mẹ đã thức dậy chưa?” Nó hưng phấn nói.
Hạ Vũ
Trạch không nhìn nó, nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu trong lồng ngực nói “Tỉnh!
Lại đang ngủ!”
“A! Làm
sao con vừa tỉnh dậy thì mẹ lại ngủ nha? Thật sự chẳng vui chút nào…”
Lời nói
của Hạ Viêm, hắn cũng không có nghe được nửa cậu. Xem ra là hắn nói hơi quá
đáng rồi, thế nhưng khiến Chu Hiểu Hiểu trực tiếp té xỉu. Căn bản là hắn không
tính sẽ nói như vậy nhưng mà khi nghe cô một mực bảo muốn về nhà, hắn thật sự
rất giận dữ. Có thể là giống như Mạc Lâm đã nói, trong lòng hắn sớm đã có một
đáp án, chẳng qua là chính mình còn chưa có thừa nhận mà thôi. Nếu hắn buông
tha cho bản thân, thừa nhận rằng chính mình thật ra đã thích cô từ lâu… thì có
làm sao?
“Haizz!”
Hắn thở dài, nhìn Hạ Viêm nói “Con ở chăm sóc mẹ, chú ba ba đi tìm bác sĩ”
“Dạ!
Chú ba ba!” Nó đối hắn cúi chào thủ thế, Hạ Vũ Trạch chậm rãi buông thân thể
Chu Hiểu Hiểu ra, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
•••••••••••••
Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
Chu
Hiểu Hiểu đã ở bệnh viện hơn mười ngày, thân thể cũng không có gì trở ngại, đứa
nhỏ trong bụng cũng không sao. Cô mỉm cười sờ sờ cái bụng của chính mình, hơn
mười ngày nay hắn cũng không có đến thăm cô. Cho dù có như vậy thì cô cũng thậ
rất thích hắn, chính là hắn nói sẽ cho cô mang đứa nhỏ đi, còn đưa tiền nuôi
nấng nó. Tuy rằng cô không không có gì đáng giá để hắn làm điều đó, cũng không
có nhiều tiền cho lắm nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm như vậy, hơn
nữa cô rất muốn có một đứa nhỏ giống với Tiểu Viêm sẽ ỷ lại vào mẹ nó, sẽ thật
yêu thương mẹ nó.
“Chu
Hiểu Hiểu, không được khóc” Chu Hiểu Hiểu âm thầm vì chính mình mà cố gắng, sau
đó đem quần áo bệnh nhân xếp gọn lại đặt trên giường bệnh.
Thừa
dịp Tiểu Viêm còn chưa đến, cô phải thật nhanh rời khỏi. Nếu để cho Tiểu Viêm
biết thì cô nhất định sẽ đi không đặng, tuy rằng cô chính là không muốn ra đi
nhưng nhớ đến lời nói của Hạ Vũ Trạch ngày đó, lòng của cô thật rất khó chịu.
Dùng sức lắc đầu, vứt đi ý nghĩ không vui, cô cũng không quay đầu lại mà rời
khỏi bệnh viện.
Hạ Viêm
tìm mọi cách năn nỉ Hạ Vũ Trạch mới khiến hắn miễn cưỡng đến bệnh viện. Kỳ thật
mấy ngày nay hắn thật sự rất muốn đến thăm cô nhưng lại sợ hãi vì nếu nhìn thấy
cô thì hắn sẽ không khống chế được tình cảm của mình. Hắn rốt cục cũng hiểu
được mình thật rất thích Chu Hiểu Hiểu . Hôm nay là hắn hạ quyết tâm sẽ nói cho
cô biết tất cả… thế nhưng không nghĩ tới đập vào mắt hắn chỉ là căn phòng lạnh
tanh không một bóng người, trên giường chỉ còn một bộ quần áo bệnh nhân được
xếp ngay ngắn.
“Cô ấy…
chạy đi đâu chứ?” Hạ Vũ Trạch gầm nhẹ một tiếng.
“Chú ba
ba?” Hạ Viêm khó hiểu nhìn hắn hỏi “Mẹ chạy đi đâu?”
“Chú ba
ba không biết” Hắn dùng lực nắm chặt nắm tay, trong lòng có loại cảm giác nói
không nên lời. Cô rốt cuộc đã đi đâu ? Thân thể còn rất yếu không phải sao?
Đáng chết! Cô gái kia ngay cả báo cũng không báo cho hắn một tiếng đã bỏ của
chạy lấy người. Đáng giận!
“Nếu ta
là ngươi, ta sẽ không bao giờ để thiên sứ của ta vuột khỏi tay” Không biết khi
nào thì Mạc Lâm xuất hiện buông một câu.
Hạ Vũ
Trạch nhìn hắn lớn tiếng nói “Ngươi thì biết cái gì?”
Mạc Lâm
bất đắc dĩ nhún nhún vai “Ta cái gì cũng đều không biết. Bất quá ta biết ngươi
thích cô ấy, chẳng qua là ngươi không muốn thừa nhận thôi”
“Thích
sao?” Hạ Vũ Trạch lặp lại lời nói của hắn, lầm bầm lầu bầu nói “Hừ! Thì thế
nào? Cô ấy đi rồi không phải sao? Có lẽ… ta thật sự đã khiến cô ấy tổn thương”
“Chú ba
ba!” Lúc này, Hạ Viêm túm túm ống tay áo của hắn nhẹ giọng nói “Chúng ta đi tìm
mẹ được không?”
“Đi chỗ
nào tìm bây giờ?” Đứa nhỏ này nói thật dễ dàng, thế giới lớn như vậy, cô muốn
trốn hắn không phải thật sự rất dễ dàng sao?
“Đến
nhà của mẹ nha” Hạ Viêm khờ dại nói.
“Con
cho là mẹ của con còn có thể trở về nhà chờ chú ba ba đi tìm cô ấy sao?”
“Nhưng
mà mẹ chỉ có ở đó thôi nha, đồ đạc đều ở đó cả mà”
Như
người bừng tỉnh trong giấc mộng, Hạ Vũ Trạch giật mình nhìn thoáng qua Hạ Viêm,
lại nhìn đến bên người bạn tốt Mạc Lâm, chỉ thấy Mạc Lâm hướng hắn gật gật đầu
nói “Có đôi khi ngươi còn không bằng một đứa nhỏ năm tuổi”
Hắn
bừng tỉnh đại ngộ liền nở nụ cười