
ng túng, thì bật cười hì hì, nói: “Cùng đi thôi.”
“À, được……. Được, mình còn nghĩ cậu còn có chuyện muốn làm chứ?”
Hướng Vi cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh bao la, nói rất thấp, tự lẩm nhẩm điều gì đó, Quách Duệ không nghe được gì.
Hướng Vi chỉ ở Đại Túc ba ngày thì đi, trước khi đi, Hướng Vi đã đứng từ xa
nhìn qua nhà họ Hà, nhưng cô không đến quấy rầy họ, biết họ vẫn sống
mạnh khỏe, vậy là đủ rồi. Hướng Vi tìm công ty du lịch, tính đi theo
đoàn, dù sao thì cô cũng làm xong việc cần làm, không đi chơi mấy ngày
tiếp theo chẳng phải là lỗ vốn rồi sao.
Thấy Hướng Vi phải đi,
Quách Duệ chỉ cảm thấy ba ngày này trôi qua quá nhanh, muốn cô ở đây
chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng lại không mở miệng được, nên đưa cho cô
mấy món đặc sản, Hướng Vi nhìn đống túi lớn, cười nói cô còn phải đi du
lịch nên không thể mang theo được. Quách Duệ buồn thiu, cúi gằm mặt, sau đó Hướng Vi nói hay là cứ gửi về Thành Đô trước, đợi sau này cô về nhà
rồi sẽ ăn, Quách Duệ mới vui vẻ trở lại.
Hướng Vi đi chơi hơn hai mươi ngày mới lên đường về nhà, Trần Mai sớm vô cùng lo lắng, từ sau
khi Hướng Vi đi liền bắt đầu oán trách Hướng Khai Hoa, hối hận vì đã để
con gái đi ra ngoài. Đầu tháng tám, Hướng Vi về đến nhà, Trần Mai nắm
tay con gái nhìn trước nhìn sau, thấy không có gì không ổn mới thở phào
nhẹ nhõm, điểm nhẹ vào đầu của con gái, rồi quở trách một phen.
Hướng Vi về đến nhà, mới càng phát hiện ra gia đình này rốt cục mới chân
chính là gia đình của cô, Hướng Vi ôm mẹ khóc lớn, dọa Trần Mai sợ đến
hoảng hốt, sau khi Hướng Vi khóc xong mới cười rộ lên nói là nhớ ba mẹ.
Trần Mai thật dở khóc dở cười, con gái cô lớn như thế này rồi mới là lần đầu tiên ôm mẹ nó khóc, thật là một đứa nhỏ làm cho người khác vừa hận
vừa yêu mà!
Kì nghỉ hè trôi qua, Hướng Vi bước sang lớp mười hai, bởi vì hộ tịch của Hướng Vi là ở Bắc Kinh, nên không thể ở Thành Đô
tham gia thi tốt nghiệp trung học, phải trở về nơi ghi hộ tịch, vốn là
Trần Mai muốn để Hướng Vi trực tiếp về Bắc Kinh học, nhưng Hướng Vi nhất quyết không đi, nên chỉ có thể đồng ý để sau khi cô học hết lớp mười
hai mới quay về Bắc Kinh.
Kết thúc cuối kì lớp mười hai, Hướng Vi phải đi, bạn cùng lớp sớm đã nghe chuyện của cô, tất cả mọi người đều
tặng quà chia tay cho Hướng Vi.
Hướng Vi cũng hào phóng, trước
khi đi cô mời các bạn cùng lớp đi hát, cả nhóm chơi suốt đêm, tửu lượng
của Hướng Vi không tốt, khi ở bên ngoài cô luôn giữ vững liều lượng của
mình, sẽ không để cho mình phải say, tuy nhiên hôm nay chơi rất dữ, nên
cô uống hơi nhiều, đầu cũng rất đau, cũng may rượu phẩm của Hướng Vi
cũng không tệ, sau khi uống say cô chỉ ngủ.
Vào lúc này, đa phần
các bạn cô cũng uống rượu khá say rồi, rượu phẩm không tốt nên đã bắt
đầu đùa giỡn điên cuồng, Hướng Vi ngồi trên ghế sa lon nhìn mọi người
quậy, cười đến mức không đứng lên được.
Quách Duệ cũng ngồi uống
rượu giải sầu ở trong góc, tửu lượng của cậu ta rất tốt, lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị say lần nào. Từ đầu đến cuối chân mày của Quách Duệ
chưa hề giãn ra, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là ba giờ sáng, một nhóm người đã ngủ thiếp đi, một nhóm khác thì vẫn ngồi vung tay múa chân uống dưới đất…… Hơn nữa còn có mấy người đang hát loạn xạ, cả gian phòng bao đều
loạn lung tung.
Rồi nhìn Hướng Vi thấy thần trí cô không còn tỉnh táo đang ngồi lệch trên ghế sa lon, Quách Duệ đi tới đá nam sinh đang
say rượu ngồi cạnh Hướng Vi xuống đất, ngồi vào chỗ đó, cặp mắt thanh
tĩnh nhìn chung quanh, ai muốn đến đây quậy cậu ta sẽ trực tiếp đá xuống đất.
Khoảng sáu rưỡi sáng, mọi người mới dần dần tỉnh lại, sắc
mặt ai cũng rất yếu ớt, từng người từng người nhìn nhau cười ha ha, bắt
đầu kể chuyện hôm qua ai đã quậy như thế nào.
Đầu Hướng Vi vô
cùng nhức, mở trừng hai mắt, nhìn đồng hồ thấy đã gần sắp bảy giờ, Hướng Vi vẫy tay với mọi người, “A, hôm qua mọi người cũng đã mệt rồi, tất cả về nhà ngủ đi thôi.”
Tính tiền xong, đoàn người đường ai nấy đi, Hướng Vi vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng tại sao hôm qua cô lại ngu xuẩn uống say ở bên ngoài. Nghiêng đầu thấy Quách Duệ đang đứng ở phía sau, Hướng Vi cười nói: “Tại sao cậu còn chưa đi?”
Quách Duệ nhìn sắc trời, nói: “Cậu đi trước đi, tớ còn muốn ngồi đây một lát.”
Hướng Vi cười ha ha, tìm xe taxi, ngồi lên xe, Hướng Vi quay cửa kính xe
xuống, hướng Quách Duệ vẫy vẫy tay, “Quách Duệ, hẹn gặp lại!”
Quách Duệ ấm áp, đứng lên hướng chiếc xe đang đi xa kêu lên: “Hướng Vi, tớ sẽ đến tìm cậu, nhất định tớ sẽ đi Bắc Kinh tìm cậu!” Tháng Một ở Bắc Kinh
rất lạnh, Hướng Vi mặc quần áo nhung thật dày, đội một cái nón len màu
trắng, kéo vali đứng chờ ở cửa sân bay. Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa
không thể đưa cô về, nên trực tiếp đánh điện báo cho mẹ nuôi của cô, nhờ gia đình Lý Hoan chăm sóc Hướng Vi.
Nói đến gia đình của cha
nuôi, đã nhiều năm Hướng Vi không trở về Bắc Kinh, nên chỉ nghe ba nhắc
tới, nói là mấy năm trước cha nuôi đã chuyển nghề, bây giờ đang làm việc ở chính phủ, vẫn rất hòa đồng với mọi người.
Hướng Vi nhìn đồng
hồ đeo tay, chu chu miệng, nhìn người đến