
ột cái rất vang.
Em trai khóc lóc chạy đi, sau đó ra mách mẹ.
Mẹ cầm roi đến, chẳng cần giải thích, đánh tôi một roi rất đau.
Tôi biết quan niệm trọng nam khinh nữ, mẹ nhất định sẽ bất công, thậm chí cưng chiều em trai mà thiên vị.
Nhưng sao mẹ có thể chẳng hỏi một câu đã lấy roi đánh tôi chứ?
Tôi xoa xoa tay chân sưng đỏ, nghiến răng nghiếm lợi thầm thề.
"Mai mình nhất định sẽ cố ý để không điểm kiểm tra, cho mẹ chịu khổ."
Ngay buổi tối trước khi đi ngủ, cha một mình sang tìm tôi.
"Tĩnh Tuệ." Cha nói: "Cha biết con chịu oan ức, nhưng cuộc thi ngày mai con phải làm thật tốt đấy nhé."
Tôi mở to hai mắt nhìn cha, kinh ngạc, không hiểu vì sao cha lại biết tâm sự của mình?
"Tính con rất giống cha." Cha mỉm cười: "Vì con là do cha sinh ra."
"Vâng." Tôi đành đáp ứng.
"Con cho rằng mẹ chỉ quan tâm tới em trai, không quan tâm đến con nên cố ý muốn làm bài kiểm tra hỏng cho mẹ chịu khổ."
Cha hỏi. "Có phải con nghĩ vậy không?"
Tôi sửng sốt mất mấy giây, sau đó từ từ gật đầu.
"Nếu con đã cho rằng mẹ vốn không quan tâm tới con, vậy con thi hỏng, mẹ sao phải buồn khổ?"
"Con..." Tôi lập tức nghẹn lời.
"Người không quan tâm đến con sẽ chẳng buồn phiền gì vì con. Nếu con cố ý thi hỏng, người chịu khổ chỉ có chính con mà thôi."
"Nhưng nếu mẹ quan tâm tới con, con cần gì phải dùng một bài kiểm tra hỏng để
làm khổ người quan tâm tới mình chứ?" Cha lại nói: "Vậy chẳng phải rất
ngốc sao?"
Tôi nhìn cha, không đáp.
"Cha biết mẹ con tương đối thương em trai, nhưng mẹ cũng rất quan tâm đến con đấy, vì vậy ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch." Cha nói. "Bài thi ngày mai nhất
định phải làm tốt đấy, nếu không cha sẽ rất buồn."
"Vâng." Tôi gật đầu.
"Em trai còn nhỏ, con phải tha thứ cho nó. Con cũng muốn giúp cha dạy dỗ nó cho tốt, đúng không?"
"Vâng." Tôi lại gật đầu.
Khi cha tôi mất, em trai tôi mới học lớp bốn tiểu học, tôi rất lo lắng sau
khi mất đi sự quản giáo nghiêm khắc của cha, đứa em trai nghịch ngợm của tôi liệu có đi học mấy thói xấu hay không?
Khi em trai học cấp hai, tối nào tôi cũng quan sát nó, cũng hạn chế nghiêm ngặt thời gian nó xem ti vi.
Nhưng khi nó lên cấp ba tôi cũng phải rời nhà đến Đài Bắc học đại học, không cách nào theo dõi nó nữa.
Khi tới Đài Bắc học, ngoại trừ lo cho mẹ mệt nhọc ra, lo lắng nhất chính là em trai.
Quả nhiên, em trai tôi sau khi lên cấp ba bắt đầu nổi loạn, ham chơi, lại không chịu nghe dạy dỗ.
Năm em trai học lớp 11 lại càng thêm trầm trọng, sau khi tan học ở ngoài chơi đến khuya mới chịu về nhà.
Nghe mẹ nói em trai mê chơi điện tử, có khi còn trốn học không tới trường, thành tích xuống dốc không phanh.
Khi đó tôi đang học năm thứ ba, có hôm tôi cố ý về nhà định giáo huấn em mình.
Kết quả tôi đợi ở phòng khác tới tận hai giờ sáng nó mới về nhà.
"Em đi chơi đâu?" Tôi nổi giận đùng đùng. "Không ngờ giờ mới chịu về!"
"Không liên quan đến chị." Nó lạnh lùng trả lời, chẳng buồn nhìn tôi.
Tôi giận tới mức toàn thân run lên lẩy bẩy, giơ tay phải lên muốn tát nó một cái.
Nhưng lại phát hiện em trai đã cao khỏe hơn mình rồi, khuôn mặt vốn trẻ con cũng dần chín chắn.
Đường nét khuôn mặt nó cũng dần mang vẻ của cha, tôi từ từ bỏ tay phải xuống, lẳng lặng nhìn nó.
"Nhìn cái gì." Em trai nói.
Viền mắt tôi dần dần ướt đẫm, ánh mắt mơ hồ, đó là khuôn mặt của cha, là cha đây rồi.
"Cha." Hai đầu gối tôi quỳ xuống đất. "Cha, con xin lỗi, không dạy dỗ được em nó."
Em trai tôi bị hành động này làm cho kinh ngạc, vốn đang định quay người đi khỏi, bước chân lại ngưng lại.
"Cha, con xin lỗi. Con không nghe lời cha, không dạy dỗ em cho tốt. Là con
bất hiếu. Cha, em trai học thói xấu cũng là lỗi của con, xin cha phạt
con thôi. Cha, con thực sự không biết nên dạy dỗ em thế nào, con thực sự không biết, cha dạy con với, con nên làm gì bây giờ?'
Tầm mắt tôi đã trắng xóa, chỉ có thể nghẹn ngào la lên: "Cha ơi, cha, cha ơi..."
"Đứng lên đi." Em trai kéo tôi đứng dậy.
"Cha, con không dám." Hai đầu gối tôi vừa rời đất lại lập tức quỳ xuống:
"Cha, xin cha mắng con đi, đánh con cũng được. Cha, là con không đúng,
con không dạy được em nó. Cha ơi.."
Em trai lại kéo tôi đứng dậy, nhưng đầu gối của tôi vẫn không chịu rời mặt đất.
Cuối cùng, không ngờ nó cũng quỳ xuống.
"Chị." Nó đưa mặt tới trước mắt tôi. "Chị nhìn kỹ đi, là em đây,"
"Không phải cha à?" Tôi lấy tay lau nước mắt. "À. Là em. Em, em phải học thật
tốt, được không? Cha đã rất buồn rồi, em đừng khiến cha đau lòng thêm
nữa. Chị van em đấy, van em đấy, được không?"
"Được rồi." Em trai tôi nói: "Em hiểu rồi."
"Thật chứ?" Tôi gần như lập tức nín khóc, mỉm cười: "Em sẽ học hành chăm chỉ chứ?"
"Vâng." Em trai tôi gật đầu.
"Em trai, cám ơn em." Tôi nói cám ơn liên tục. "Cám ơn em, cám ơn, cám ơn."
"Chị." Viền mắt nó đột nhiên đỏ lên. "Chị đừng nói vậy."
Em trai ngừng chơi điện tử, học hành cũng chăm chỉ hơn nhiều, sau đó thuận lợi đỗ vào hệ điện máy của đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, em trai tôi nhập ngũ, sau khi hoàn binh lại tới sở nghiên cứu