
xe của Dung đã chạy gần tới trường. May thay .... đúng lúc đó. Virode Michio cũng đã tìm được bằng chứng !
Câu chuyện này diễn biến thế nào đây ?
Chiếc xe đắt tiền dừng lại trước cổng trường, đánh bật dậy sự tò mò của các
học sinh trong trường. Ai nấy đều thò đầu thò cổ ra ngoài cửa sổ mà nhìn như sắp bị chém.
Dung và Thiên bước xuống khiến mọi người ồ lên. Còn Ngọc thì ở trên nhìn xuống thấy Thiên liền " tung chưởng " bay từ tầng 4 nhảy xuống lầu.
Nhưng mạng " cao " nên không bị gì cả. Các bạn nhỏ đừng bắt chước theo
chị này nhé !
Dung nhìn xung quanh cười mĩm vì lâu nay mới trở về lại ngôi trường cũ
này. Xung quang thay đổi rất nhiều đối với cô, cả học sinh cũng thế. Chả có ai ở đây mà cô quen cả. Nhưng để chuyện đó sang 1 bên đi. Dung quay
sang Thiên hỏi
_ Vậy cậu Phi đâu ?
_ À, Phi ở trên lớp ấy chị ! _ Ngọc nhanh nhảu chỉ tay về phía lớp của mình
Dung cười cảm ơn cô rồi đi đến phòng học.
Mọi người nhìn theo bước Dung đi, tất cả đều tò mò chuyện cô sẽ làm tiếp theo. Cả Ngọc và Thiên cũng vậy. Dung và Phi gặp nhau, không chừng sẽ
có hỏa hoạn.
_ Này ! _ Miko từ đâu bước đến vỗ vai Thiên
Cô giật mình quay lại. Vừa thấy lạ lại vừa thấy vui
_ Chào ! cậu là Namiko đúng chứ ?
Miko gật đầu, rồi nhìn về phía Dung
_ Chị ấy tính vào gặp Phi à ?
_ Ừ !
Miko suy nghĩ gì đó 1 lát rồi chạy đi tìm Michio, cậu đi tìm bằng chứng
đã 2 ngày hôm nay mà chẳng thấy tâm tít đâu. Lại còn không về nhà, không biết Virode Michio này đi đâu nữa ? Với cái tính nóng nảy vốn có, cộng
thêm cái tính bướng, kiêu ngạo của mình. Không chừng cậu lại chọc tức ai rồi !
Đúng lúc đang bực mình thì tiếng chuông điện thoại của Miko vang lên
_ Alo ! Michio, anh đang làm cái gì thế hả ? _ Miko hét toán vào điện thoại
_ Bình tĩnh nào ! anh có chuyện phải làm mà ! à còn nữa, anh có bằng chứng để giúp Thiên rồi. Anh sẽ đến trường gấp ! ya ne !
Bíp....bíp....bíp.
Michio cúp máy, dù giận anh trai mình, nhưng dù gì đi nữa. Michio cũng có ích đấy chứ !
Cô chạy nhanh ra ngoài cổng để chờ Michio !
Trở về lại với Dung. Khi cô bước vào lớp, thì đã thấy Phi ngồi đó, như
thể chờ cô vậy. Cậu nở nụ cười nhẹ như thường lệ thay cho lời chào !
Dung cũng cười mĩm lại, Dung là người đã từng trải qua đời. Thật lạ là
cô thấy Phi này khác hẳn những người đầy hiểm độc khác
_ Chắc cậu đây là Mỹ Phương Phi nhỉ. Rất vui được quen, tôi là chị gái Quân, con gái của nhà họ Đỗ.
_ Chị đến đây tìm tôi có việc gì không ? _ Phi thờ ờ hỏi lại
_ Câu trả lời chắc cậu rõ hơn tôi chứ ! tôi chỉ muốn cậu hãy nói tất cả
sự thật về chuyện của Thiên và cậu ở khách sạn đi. Qua mắt ai cũng được, chứ qua mắt Dung này thì đừng hòng ! _ Dung uy quyền đe dọa Phi
Nhưng có vẻ như những câu nói đó chả là nghĩa địa gì với Phi cả. Cậu cười khẩy thách thức lại Dung.
_ Nếu không có bằng chứng ! thì chuyện của tôi và Thiên đúng như những
gì nó xảy ra. Chẳng thay đổi được cái gì đâu. Chị nên bỏ cuộc đi !
Câu nói của Phi như chạm vào sự tức giận của Dung. Cô thề nếu được cô sẽ cho thằng khỉ còn hôi sữa này vào máy giặt ! Nhưng đúng như lời Phi
nói. Không có bằng chứng, chẳng làm được gì cả !
Người duy nhất còn lại có thể giúp được Thiên là : Virode Michio ! Nhưng bây giờ cậu ấy ở đâu ? vẫn còn là 1 vấn đề !
Ở giữa đường cái lớn cách trường học không xa, có 1 chiếc taxi đang cố
luồn lách khỏi những chiếc xe tải lớn để phóng lên phía trước
_ Chú ơi ! lái nhanh nhanh lên được không ? cháu đang có việc gấp mà cái tốc độ chậm như rùa bò này thì ..... _ Cái chất giọng nói vội này thì
chỉ có Michio mới sở hữu được
_ Này, cậu trai trẻ. Nếu cậu làm được thì lên lái dùm tôi đi. Banh 2 con mắt bự như óc cá của cậu ra mà nhìn đằng trước. Có trời cũng chả chạy
nhanh được nhé ! _ Bác tài xế nhìn Michio bằng ánh mắt rực lửa như muốn
đá bay cậu ra khỏi chiếc taxi đó
Michio thở dài rồi cũng không nói gì. Đi được tới đâu thì đi, ai bảo cậu gọi xe taxi vào cái lúc nghẹt xe như thế này chứ !
Không chừng vừa tới chỗ đã bị Miko đấm 1 phát vào mặt vì cái tội chậm trễ. Trời ạ !
Chiếc xe màu vàng đang chở Michio cuối cùng cũng thoát khỏi " lũ quái
vật " để phóng với tốc độ cực nhanh về phía trường Thiên Duyên.
Tạm bỏ cậu ấy sang 1 góc, quay lại với Phi và Dung
_ Vậy cậu muốn bằng chứng gì ? _ Dung nhìn Phi cười nhếch hỏi
_ Cái cậu làm chính ta bằng chứng tốt nhất ! cậu chưa từng nghe " lưới trời lòng lộng " à ? _ Cô nói tiếp
_ Tôi đây không cần biết lưới trời hay " lưới cá ". Điều duy nhất tôi
muốn nói là nếu chị không có bằng chứng gì xác thực, thì đừng hòng bắt
Phi đây phải " nhùn bước " !
Chắc có lẽ cái tính dai dẳng của Dung khiến Phi hơi bực. Càng kéo dài,
anh càng khó chịu. Thiên thuộc về anh, đó là điều đương nhiên, sao mấy
người này lại đi " tranh dành " chứ ? Anh gặp Thiên trước Quân, anh có
quyền ! đó, chẳng phải lỗi tại anh !
_ Sức kiên nhẫn của tôi có hạn ! tôi cho cậu 2 con đường. Thứ nhất, cậu
kể hết mọi chuyện ra rồi đi " tự thú ". Thứ 2, cậu vẫn cứ ngang như cua
như thế, thì hãy xem tôi làm gì với gia đình và công ty của cậu ! _ Dung bỗng trở nê