
ày coi như có trình độ, có kiến giải, tháng sau tăng lương cho cô này.
- Anh hùng không bàn đến xuất
thân, anh ấy không xuất thân cao quý nhưng có bao nhiêu người cũng gây
dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng? Trái lại, còn hơn đám công tử tự cho là cao quý, ai cũng chỉ biết ăn chơi trác táng!
- Cậu đừng vì công tử nhà họ Lý
mà vơ đũa cả nắm. Ai nói công tử nhà giàu thì sẽ phải ăn chơi trách
táng. Nhìn tổng giám đốc của chúng ta kìa. Nhưng trên thương trường cũng đủ thủ đoạn. Còn cả ánh mắt anh ấy nữa, rất uy nghiêm
Triệu Hi Thành nghe được thì liên tục gật đầu, đúng là nên để Tống Thiệu Lâm đến nghe mấy lời này
- Này, Tiểu Lợi! Tổng giám đốc
không ở đây, có cần vuốt đuôi ngựa (nịnh nọt) như vậy không? Tổng giám
đốc đúng là có năng lực, quyết đoán nhưng cũng quá lăng nhăng, còn cả
chuyện anh ta và Văn Phương…
- Ây dà, ây dà, đừng nói nữa, chị Phương đến kìa!
Lúc này nghe được tiếng giày cao gót vang lên, phụ trợ cho giọng nói sắc bén của Văn Phương:
- Còn tán gẫu cái gì, tống giám đốc cũng sắp đến, mau chuẩn bị đi!
Thật kì quái, trước kia chưa bao giờ cảm
giác giọng của cô sắc bén như vậy? Trước mặt anh cô ta luôn luôn dịu
dàng đáng yêu. Thì ra giọng nói cũng có thể có mặt nạ!
Văn Phương lại tiếp:
- Tiểu Lợi à, cô đi mua đồ ăn sáng đến đây cho tôi
Tiểu Lợi:
- Ngại quá chị Phương, em còn phải dọn văn phòng cho tổng giám đốc
Văn Phương nói:
- Văn phòng tổng giám đốc không cần cô dọn, tôi chuẩn bị là được, cô mau đi đi
Tiểu Lợi bất mãn “A” một tiếng.
Sau đó, tiếng giày cao gót của Văn Phương lại vang lên rồi biến mất ở toilet bên kia. Tiểu Lợi thấy cô ta đi rồi thì khẽ mắng:
- Sao lần nào cũng bắt người khác mua đồ ăn sáng cho cô ta. Cô ta không tiện đường mua đi lên được à!
- Như vậy mới có thể bộc lộ được địa vị, sự tự phụ của cô ta đó
- Cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự nghĩ mình là bà chủ!
- Mình khuyên cậu đi nhanh đi!
Cậu khiến cô ta không vui, chỉ cần cô ta thủ thỉ bên gối với tổng giám
đốc thì sẽ bất lợi cho cậu đó!
Tiểu Lợi vừa nghe vậy thì nóng nảy, đây
là chuyện nghiêm trọng đó, công việc này có tiền đồ, tương lai còn phải
dựa vào nó mà câu rùa vàng, không thể bỏ lớn lấy bé được:
- Mình đi đây.
Không lâu sau, Văn Phương đẩy cửa đi vào
đã thấy Triệu Hi Thành đang ngồi sau bàn làm việc, cười như có như không nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. Cô ta thoáng ngẩn ngơ nhưng chưa đến một
giây đã lại bình thường, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói đáng yêu:
- Hi Thành, hôm nay sao đến sớm vậy
Cô ta vừa nói vừa đóng cửa. Sau đó nhẹ
lắc eo, lả lướt đi tới. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu đen bó sát
khiến dáng người càng gợi cảm, vô cùng dụ hoặc.
Cô ta đi đến bên cạnh Triệu Hi Thành, ngồi trên đùi anh, tay ôm cổ anh, cười kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng quyến rũ.
- Có biết em nhớ anh lắm không! Giọng nói mềm mại khiến người ta miên man bất định.
Không thể không nói, Văn Phương là cao
thủ dụ dỗ đàn ông, lơ đãng thôi cũng có thể khơi mào dục vọng nguyên thủ của đàn ông. Đây cũng là nguyên nhân cô ta có thể ở lại bên cạnh anh
thời gian dài như vậy. Nhưng mà, giờ xem ra, quả thật thời gian cô ta đã ở bên cạnh anh quá dài.
Mặt Triệu Hi Thành lạnh xuống, nhẹ đẩy cô ta ra, cô ta đành phải rời xa ra. Anh lạnh lùng nói:
- Đây là văn phòng, chú ý đến ngôn hành của cô đi! Còn nữa, về sau phải gọi tôi là Tổng giám đốc
Mặt Văn Phương cứng đờ nhưng lập tức cười quyến rũ. Cô dựa lưng lên bàn làm việc, mông tròn lẳn khẽ nhếch lên,
ngực như ẩn như hiện. Trước kia thấy tư thế này của cô ta, anh sẽ đứng
dậy ôm cô ta vào lòng…
Cô ta cười mềm mại, đáng yêu vô cùng:
- Chẳng phải giờ còn chưa đến giờ làm việc sao?
Nhưng Triệu Hi Thành lại làm như không
thấy, thờ ơ, ánh mắt nhìn cô ta càng lạnh lùng. Trong lòng Văn Phương
không khỏi lạnh run, lúc này mới ngượng ngùng đứng dậy, vẫn vớt vát:
- Chắc anh còn chưa ăn sáng! Em đi mua cho anh!
Triệu Hi Thành cười lạnh:
- Bữa sáng của cô vẫn là người khác đi mua cho cô, sao tôi lại không biết xấu hổ mà phiền đến cô được!
Sắc mặt Văn Phương tái lại. Cô ta quanh co:
- Vừa rồi em quên… vừa khéo Tiểu Lợi phải xuống dưới, em bảo cô ấy tiện đường mua…
Triệu Hi Thành hừ lạnh một tiếng, nghĩ
cũng chỉ là lòng hư vinh của đàn bà phát tác, nghĩ bay lên được cành cao thì không nhịn được mà tác oai tác quái, hận không thể để cho cả thế
giới biết mình lợi hại cỡ nào. Lại nói tiếp, nếu không phải cô ta không
biết thu liễm trước mặt Thiệu Lâm thì Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi sao còn
biết chuyện của bọn họ!
Nghĩ vậy anh liền bốc hỏa!
Loại đàn bà này cứ giữ ở bên người, sớm hay muộn cũng thành chuyện xấu!
Lập tức, anh bình thản, nhẹ vung tay với cô ta rồi nói:
- Giờ cô đi ra ngoài đi.
Văn Phương còn định nói gì đó, trong lòng cô ta rất bất an, luôn cảm thấy không ổn nhưng thoáng nhìn sắc mặt âm
trầm của anh thì biết lúc này không thể lại trêu chọc anh được. Dù không tình nguyện cũng phải ra ngoài.
Cô ta vừa bước ra, Triệu Hi Thành đã gọi điện cho phòng quản lý nhân sự…
*******
Chu Thiến chờ Triệu Hi Thành đi vốn định ngủ tiếp một chút nhưng vừa nằm xuố