
ghe được tiếng rên rỉ của chính mình thì vừa thẹn vừa quẫn, hận không thể đập đầu mà chết. Thật không hiểu vì sao mình rõ ràng rất ghét anh ta nhưng lại có khoái
cảm này. Tivi, trong sách chẳng phải đều nói lưỡng tình tương duyệt mới
cảm thấy khoái hoạt sao?
Cô lấy gối đầu che đi khuôn mặt nóng bỏng của mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết luận: – đây nhất định
là thân thể Tống Thiệu Lâm tác quái, không liên quan đến cô! Nghĩ như
vậy mới khiến sự xấu hổ trong lòng hơi giảm bớt
Bên tai lại nghe được tiếng cười nhạo của Triệu Hi Thành:
- Xem ra thân thể cô rất hoan nghênh tôi đấy
Sau đó là tiếng anh ta tháo thắt lưng
Cùng lúc đó, môi Chu Thiến cũng chạm được đến thứ cô muốn – tỏi!
Đó là lần trước về nhà mẹ đẻ cô lấy được
tỏi, cô vì dùng lúc khẩn cấp lại sợ người hầu quét dọn phát hiện nên
giấu nó vào trong gối đầu mình. Không ngờ phát huy công dụng nhanh như
vậy
Cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy tỏi ra, vội cho vào miệng, ra sức nhai. Trong nháy mắt, vị cay nồng của tỏi kích
thích giác quan của cô, nước mắt trào ra
Lúc này, thân thể nóng bỏng của Triệu Hi Thành áp tới, chặt chẽ tiếp xúc với cơ thể nóng bừng của cô, hai người cùng run lên
Triệu Hi Thành kéo gối đầu trên mặt cô xuống, không nhịn được cười khẽ:
- Xấu hổ cái gì? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên của chúng ta!
Bởi vì Chu Thiến không còn phản đối kịch
liệt như trước nên lửa giận của Triệu Hi Thành rút đi không ít, hơn nữa
cô ngây ngô như vậy khiến anh có cảm giác mới mẻ, giống như đêm tân hôn
của hai người vậy. Trong lòng Triệu Hi Thành dấy lên chút chờ mong, có
lẽ qua lúc này, quan hệ của bọn họ sẽ cải thiện, chẳng phải vẫn nõi, vợ
chồng đánh nhau đầu giường, giảng hòa cuối giường sao? Có lẽ bọn họ có
thể bắt đầu lại một lần nữa!
Lòng anh nhất thời dâng lên cảm giác dịu dàng, động tác cùng dịu dàng hơn
Triệu Hi Thành cúi xuống hôn môi cô…
Giây sau, anh vội vã ngẩng đầu lên, ánh
mắt trừng lớn, trong mắt là sự khó tin vô cùng. Máu trên mặt rút sạch,
tái nhợt như tờ giấy
Miệng cô lại có tỏi
Dạ dày anh bị càn quấy như ai đó bài sơn đảo hải
Anh bưng miệng, vội nhảy xuống giường, như tên bắn chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm ở toilet mà nôn
Chu Thiến cũng ngồi dậy, tùy tiện chọn
lấy một bộ quần áo mặc vào, sau đó đi đến trước cửa nhà vệ sinh, dựa
cửa, lạnh lùng nhìn bộ dạng nôn mửa chật vật của Triệu Hi Thành, cười vô cùng đắc ý
- Rất khó chịu đúng không! Cái
này cũng không trách tôi được, ai bảo anh quá đáng như vậy, tôi chỉ tự
phòng vệ thôi! Xem anh sau này còn dám tùy tiện chạm vào tôi nữa không!
Trong lòng cô chỉ có hai chữ: đáng đời!
Buổi tối Triệu Hi Thành vốn không ăn gì, nôn mấy lần nhưng dạ dày vẫn cuộn lại, cho nên vẫn cứ nôn khan, nôn cả ra mật.
Cả người toát mồ hôi lạnh, mồ hôi trán
đầm đìa như mưa, cả người co rút lại, tay nắm bồn cầu vì dùng sức mà
trắng xanh. Cả người khó chịu vô cùng, hơn nữa sự khó chịu, đau đớn
dường như không dừng lại! Triệu Hi Thành hận không ai có thể một gậy đập ngất mình đi! Chu Thiến nhìn, cũng thấy rằng quá không ổn, sao nôn lâu
như vậy? Lúc đó Hi Tuấn cũng không nói sẽ nôn nhiều như thế này mà
Giờ sắc mặt anh tái nhợt như tro tàn,
nhìn trông cũng sắp té xỉu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Cô cũng chỉ
là muốn dạy dỗ anh ta một chút thôi chứ đâu muốn lấy mạng anh ta!
Cô bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ
vỗ lưng Triệu Hi Thành, bàn tay chạm đến lưng cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Cô hoảng sợ, sốt ruột hỏi:
- Anh thế nào rồi? Sao nôn kinh
như vậy? Chỉ là tỏi thôi mà, có phải độc dược đâu! Sao khoa trương vậy!
Này! Đừng có làm tôi sợ
Ai ngờ Triệu Hi Thành lại nôn càng ghê hơn, anh vừa nôn khan, vừa thở hổn hển, đứt quãng nói:
- Cô… cô tránh xa tôi một chút… miệng cô… miệng có mùi tỏi…
Chu Thiến vội vàng đứng lên chạy đi xúc miệng, chờ cô xúc miệng xong thì Triệu Hi Thành cũng dần dịu xuống
Triệu Hi Thành chậm rãi đứng lên, anh cảm thấy cả người như bị rút sức, không còn tí sức lực nào, cảm giác người
rét đến thấu xương, cả người khẽ run lên
Chu Thiến có chút áy náy nhìn anh, cô
không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, làm anh khổ sở như vậy. Anh giờ
thoạt nhìn trông tái mét, rất suy yếu, làm gì còn khí phách mười phần,
uy phong lẫm lẫm như thường
Cô rụt cổ, nhỏ giọng hỏi:
- Anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem không?
Anh chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về
phía cô, lông mi dày khẽ nhíu lại, đôi mắt bình thường đầy ánh đào hoa
giờ mất đi sự sáng rọi, mắt tối sầm, như có hơi nước phủ. Trong đó không có lửa giận như Chu Thiến tưởng tưởng, chỉ là thần sắc lạnh như băng
cùng với cảm xúc mà nàng không thể hiểu được
Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, hơi thở
gấp. Thân thể trần trụi đầy mồ hôi, ngực thở phập phồng. Nhìn anh như
vậy vừa có cảm giác yếu ớt suy sụp mà lại có loại phong tình động lòng
người
Anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, không
tức giận, không chất vấn, không nói câu gì. Nhưng thần sắc như hận, như
buồn trong mắt anh lại khiến tim Chu Thiến như bị trói chặt lại
Chu Thiến cúi đầu
Triệu Hi Thành chậm rãi đi tới, Chu Thiến nghĩ anh