
gười giàu có mà thôi.
Nhưng 10 vạn tệ này không giống thế, nó
tương đương như tiền công của cô khi ở Triệu gia, chờ khi cô rời khỏi
khối thân thể này, cô có thể công khai mang nó đi, không hổ thẹn với
lương tâm!
Chỉ cần cô ở đây, chỉ cần ngây ngốc ở đây một tháng thì sẽ có 10 vạn. Đến lúc đó, cô và Tiểu Mạt có thể mở một
thẩm mỹ viện của chính mình. Cuộc sống của Chu Thiến cũng sẽ thay đổi.
Cái này có sức dụ hoặc rất lớn với Chu Thiến, cả đời cô cũng chỉ có một cơ hội này, bỏ qua nó, nhất định cô sẽ hối hận.
Lúc này Triệu phu nhân thấy cô không có phản ứng thì nói:
- Thiệu Lâm, còn có nghe không? Sao mặt đỏ thế, nóng lắm à?
Lúc này cô mới bừng tỉnh, nhưng lúc này, cô đã quyết định xong xuôi.
Cô cười nói với bà:
- Không có, con bình thường. Mẹ nói đi, con đang nghe.
Bà gật đầu, có vẻ rất vừa lòng với sự ngoan hiền của Chu Thiến, tiếp tục nói:
- Mẹ biết mấy ngày này nó cũng
không về nhà nên khi nãy đã nói với nó rồi. Mẹ bảo các con trở về nhà
chẳng phải là vì muốn tốt cho con sao? Thiệu Lâm, trước kia con lúc nào
cũng lạnh lùng, dường như chẳng có hứng thú với chuyện gì, khó trách Hi
Thành tìm đàn bà khác. Nhưng may sau khi mất trí nhớ tính cách con thay
đổi, mẹ thấy nó cũng rất để ý đến con, chờ hai đứa có con rồi nhất định
nó sẽ không làm loạn nữa.
Chu Thiến nghe thế nào cũng cảm thấy như
đang diễn kịch cổ trang vậy. Trong kịch, mẹ chồng chẳng phải sẽ dạy con
dâu như thế sao: muốn nắm bắt được trái tim chồng thì phải học cách làm
chồng vui vẻ, chồng lăng nhăng thì không cần để ý, mau chóng sinh con
trai là có thể củng cố địa vị của mình…
Chu Thiến thấy bà rõ ràng là một người phụ nữ sành điệu nhưng sao lại có tư tưởng thủ cựu như thế?
Chu Thiến nghĩ một chút đã hiểu ra, phụ
nữ bất kể ở thời nào, chỉ cần phụ thuộc vào đàn ông, rời khỏi người đàn
ông đó, cô sẽ chẳng là gì cả, có lẽ bà cũng là bất đắc dĩ mới phải chọn
cuộc sống như thế.
Nhưng Tống Thiệu Lâm không phải thế, cô
không làm Triệu phu nhân thì còn là Tống tiểu thư, sao cô phải tình
nguyện ôm cuộc hôn nhân đau khổ này mà còn không li hôn?
Chu Thiến kể chuyện này với Tiểu Mạt qua điện thoại, Tiểu Mạt nói:
- Đừng, đừng. Cậu nói ông chồng kia đáng sợ thế rồi thì sao còn phải nhảy vào hố lửa làm gì
Chu Thiến nói với cô như thế này:
- Tiểu Mạt, chẳng lẽ cả đời này
chúng mình chỉ làm nhân viên thẩm mỹ thôi sao? Chờ khi chúng ta hơn 30
tuổi, tay thô ráp thì ai còn muốn mời chúng ta? Đến lúc đó chúng ta làm
gì? Chỉ cần có chút tiền này, bọn mình có thể có cửa hàng của chính
mình, cẩn thận làm ăn, cả đời cũng không phải lo, cho dù có bạn trai
cũng không phải lo bị đối phương xem thường!
Cô yên lặng. Tiểu Mạt biết những lời Chu Thiến nói là đúng, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói:
- Nhưng phải trả giá rất lớn, chắc chắn cậu sẽ bị anh ta ăn sạch. Chẳng phải cậu còn muốn tìm Tần Tranh à
Chu Thiến đã có dự định trước nên đáp:
- Không đâu, mình sẽ nghĩ cách làm cho anh ta ghét mình, làm cho anh ta nhìn mình như nhìn ruồi bọ, cố mà né
Cứ như vậy, kế hoạch chạy trốn của Chu
Thiến bị đạp chết từ trong đầu, vì mười vạn tệ tiền lương, cô quyết định đi làm ở nhà họ Triệu
Nhưng làm thế nào mới làm cho Triệu Hi Thành chán ghét mình?
Đầu tiên phải biết anh ta ghét cái gì? Cái gì gọi là biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Chu Thiến tìm Triệu Hi Tuấn. trong căn nhà này, cô hay nói chuyện với anh nhất
Lúc tìm được Triệu Hi Tuấn, anh đang luyện đàn dương cầm trong phòng
Triệu Hi Thành ngồi trước chiếc đàn dương cầm trắng, âm nhạc tuyệt vời theo những ngón tay thon dài của anh
truyền ra. Khuôn mặt tươi cười như đang chìm trong giấc mộng đẹp, ánh
mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu từ phía sau nhuộm lên người
Triệu Hi Thành một tầng anhs áng mênh mông. Một khắc này, Triệu Hi Tuấn
tựa như vương tử cao quý mà tao nhã.
Chu Thiến đứng dựa cửa, không đành lòng
phá hỏng hình ảnh xinh đẹp này. Bản nhạc chậm rãi chảy xuôi vào lòng cô, cô như đặt mình trong mơ. Đến khi khúc nhạc chấm dứt, tiếng đàn như vẫn còn quanh quẩn trong lòng cô
Bravo!
Chu Thiến khẽ vỗ tay:
- Rất hay, không ngờ em còn đánh đàn giỏi như thế
Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu lên, thấy là Chu Thiến thì cười:
- Chị dâu, trước mặt chị em làm
sao dám nói là đánh đàn giỏi. Ai chẳng biết Tống gia đại tiểu thư đàn
hay nổi tiếng. Không biết em có vinh hạnh được nghe không?
Chu Thiến giật mình, mặt xịu xuống. Cô?
Đàn piano? Cô đâu biết chơi! Nhưng may mà cô có cái cớ hoàn hảo để vin
vào. Chu Thiến xịu mặt nói:
- Chị chẳng nhớ gì cả, với chị mà nói, đàn dương cầm giờ rất xa lạ.
Triệu Hi Tuấn tỏ vẻ tiếc nuối:
- Không sao, chắc tay chị vẫn còn quen với đàn, luyện nhiều thì được thôi
Khóe mắt Chu Thiến giật giật, muốn cô luyện đàn piano thà giết cô đi còn hơn.
Vội chuyển đề tài, Chu Thiến nói:
- Em nói cho chị anh em ghét nhất là cái gì được không?
Triệu Hi Tuấn nhìn cô, nhướng mày, cười xấu xa:
- Em biết rồi, chị dâu muốn lấy lòng anh đúng không
- Coi như thế đi! Chuyện này sao nói rõ với cậu ta được.
Triệu Hi Tuấn vuốt cằm nghĩ, mặt mày