
ình ảnh
đẹp cỡ nào. Hi Thành, nhất định anh phải xem, nhất định anh phải xem,
Thiệu Lâm có từng dùng ánh mắt đó nhìn anh chưa, Thiệu Lâm…
Bốp!
Văn Phương im bặt, mặt cô ta bị Triệu Hi
Thành tát mạnh mà nghiêng sang một bên, cả người đổ rạp xuống giường.
Khóe miệng cô ta chảy máu nhưng lại vẫn điên cuồng cười lớn, cười đến
không thở nổi.
Mẹ Văn Phương ở ngoài nghe tiếng vội chạy vào, thấy Văn Phương chảy máu thì biết đã xảy ra chuyện gì, vội đỡ con
gái nằm lại rồi khóc nói với Triệu Hi Thành:
- Thiếu gia Hi Thành, nó vừa giãi phẫu xong, sao cậu có thể đánh nó?
Sau đó, bà nhấc chăn lên, đột nhiên cả kinh kêu lớn:
- Ai dà, chảy máu, chảy nhiều máu quá, tôi đi gọi bác sĩ
Mẹ Văn Phương hoang mang chạy đi
Triệu Hi Thành nhìn Văn Phương đang thở yếu ớt, hung hăng nói:
- Văn Phương, là cô tự chuốc lấy. Cô hết thuốc chữa. Vô sỉ tới cực điểm, còn dám mời thám tử theo dõi
Thiệu Lâm. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? Văn Phương, tôi không tin cô, cô công cốc rồi. Vì cái mạng nhỏ này, cô tích chút đức đi.
Văn Phương nằm trên giường, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Thiệu Lâm sẽ không trở lại bên
anh. Cô ta sẽ từ chối anh! Khụ… khụ… Chờ cô ta khôi phục trí nhớ cô ta
sẽ không coi anh ra gì… khụ… cô ta sẽ vội tới bên Kiều Tranh.
Sau đó, không chống đỡ nổi nữa, Văn Phương hôn mê
Ngoài cửa truyền đến bác sĩ mắng:
- Sao lại chảy máu nữa? Không
phải bảo các người để ý cô ta, đừng để bệnh nhân cử động sao? Nhà bà
chăm sóc bệnh nhân kiểu gì thế…
Bác sĩ đi vào, kiểm tra rồi tức giận nói:
- Nhất định là để cô ta cử động,
vừa cắt bỏ tử cung lại chảy máu nhiều, các người chờ mà kí giấy thông
báo bệnh nguy kịch đi.
Bác sĩ, y ta đẩy Văn Phương hôn mê đi. Mẹ Văn Phương oán hận nhìn Triệu Hi Thành nhưng không dám nói gì, khóc lóc đi theo.
Triệu Hi Thành một mình đứng giữa căn
phòng đầy mùi máu tanh, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu nhó lại những lời Văn Phương vừa nói: … “Chờ cô ấy khôi phục trí nhớ cô ấy sẽ không coi anh
ra gì… khụ… cô ấy sẽ vội tới bên Kiều Tranh”…
Trong lúc nhất thời, trăm ngàn cảm xúc dâng lên trong lòng, mà cuối cùng bị sự sợ hãi thật sâu thay thế
Chu Thiến cầm điện thoại, nửa ngày mất hồn. Sẩy thai? Sao đột nhiên lại sẩy thai?
Trong điện thoại, giọng Tống phu nhân đầy vui mừng khi người gặp họa:
- Thật khoái trá quá đi, mẹ sớm
biết con khốn này không sinh được con mà. Chỉ là không ngờ đứa bé chết
trên tay mẹ nó. Ấy, Thiệu Lâm à, con có đang nghe không đấy? Nói chuyện
đi
- Có, con đang nghe
- Thiệu Lâm, con về đi, mẹ có lời muốn nói với con
Về? Chu Thiến nhíu mày, cô hoàn toàn có
thể tưởng tượng người nhà Tống gia sẽ nói gì với cô. Cô thật sự không
muốn nghe nên từ chối:
- Thời gian này con không rảnh,
tạm thời không thể về, chờ lúc nào rỗi con sẽ về. Ai, điện thoại sắp hết pin rồi, con cúp đây
Nói xong cũng không chờ Tống phu nhân đáp lời, vội vàng tắt điện thoại.
Quay đầu lại, thấy Tiểu Mạt chớp mắt tò mò nhìn mình. Cô hỏi:
- Sẩy thai? Ai sẩy thai?
Sau đó giật mình:
- Là Văn Phương kia?
Cô gật gù:
- Quả nhiên là người làm trời nhìn, loại đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sẽ chẳng có kết cục tốt!
Tiểu Mạt đi đến bên Chu Thiến, kéo Chu Thiến ngồi xuống bên giường nói:
- Thiệu Lâm, trước kia sở dĩ cậu
rời khỏi Triệu Hi Thành là vì đứa bé, giờ đứa bé đã không còn, cậu và
Triệu Hi Thành đã không còn trở ngại gì, cậu có quay về Triệu gia không?
Chu Thiến suy nghĩ một hồi, cô đứng lên,
đi đến bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài đang bao phủ lên cảnh vật
ánh sáng vàng rỡ, cây cối, nhà cửa đều phủ bóng hoàng hôn khiến người ta như bị áp lực nặng nề.
Chu Thiến dựa vào cửa sổ, tóc buông trên
vai, gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc xẹt qua má, cô vuốt tóc, động tác nhẹ nhàng, thong thả, sau đó khẽ nói:
- Tiểu Mạt, mình không muốn về.
Nghe tin đó rồi lòng mình rất loạn. Trước kia mình rất hận Văn Phương
nhưng nghe cô ta sẩy thai mình cũng chẳng vui lên tí nào, chỉ có cảm
giác chết lặng. Thời gian này, mình vẫn luôn nghĩ, thật ra giữa mình và
Hi Thành không chỉ là vấn đề đứa bé…
- Trước đó, mình từng nghĩ mình
có thể tìm được hạnh phúc trong căn phòng lớn đó. Ở đó, mình không cần
lo lắng kiếm sống, người nhà họ Triệu cũng tốt với mình lắm, Hi Thành
cũng vì mình mà tự thay đổi, có một thời gian, mình thật sự cảm thấy
mình là người hạnh phúc nhất trần đời. Nhưng đến khi xảy ra chuyện kia…
Lúc đó mình mới hiểu, hạnh phúc nằm trong tay người khác là thứ hạnh
phúc mong manh nhất. Mình cái gì cũng phải dựa vào Triệu gia, một đồng
một hào cũng là nhận từ họ cho nên tự nhiên phải nhận sự sắp đặt của bọn họ. Vừa có chuyện xảy ra, sự hi sinh của mình sẽ thành đương nhiên.
- Cho dù là trong lòng Hi Thành,
anh ấy cũng sẽ cho rằng mình bỏ đi là quá đáng, trong lòng anh ấy có lẽ
cho rằng, cho dù mình có bị tủi thân thế nào cũng có thể chịu đựng vì
tình cảm của hai người. Cậu xem, tiềm thức của bọn họ đều cho rằng mình
là thứ yếu, cảm thụ của mình cũng là thứ yếu. Xét đến cùng, chẳng phải
là vì mình dựa vào bọn họ nên bọn họ là chính, mình là phụ sao? Nếu