
thành cảm xúc dao động rất lớn.
Lưu Viện cảm thấy chị ta phân tích sự việc thật thích hợp, nhưng Tần Thành vẫn kiên quyết không đồng ý. “Các người tìm hoạt động khác cho cô ấy, chỉ cần đừng cùng chỗ với Nguyên Tấn Thần.”
“Tổng giám đốc Tần.” Lục Mạnh Nhiên khuyên nhủ: “Lưu Viện nói không sai, anh có lẽ nên suy xét một chút. Mặt khác, anh có thể hỏi ý của Tưởng Tịch. Nguyên Tấn Thần là thiên vương của công ty…” – có lẽ Tưởng Tịch cũng thầm thích Nguyên Tấn Thần. Cô ấy mới hai mươi mốt tuổi, thích một ngôi sao cỡ tuổi mình thì thật bình thường.
Nhìn thấy mặt ông chủ nhà mình càng ngày càng lạnh, Lục Mạnh Nhiên thức thời nuốt trở vào câu cuối cùng.
“Cô ấy không muốn.” Dường như Tần Thành đã sớm nghĩ là anh ta sẽ nói như vậy, khoé miệng chậm rãi kéo ra một góc độ vừa phải.
Lục Mạnh Nhiên nhìn anh ta, toàn thân bỗng nhiên nổi da gà, rớt xuống từng lớp từng lớp. Điều này quả thật rất khủng bố, ánh mắt của Tần Thành khi nói đến Tưởng Tịch rất con mẹ nó đáng sợ.
Lưu Viện cũng khó chịu, so với Tần Thành cười, chị càng hy vọng anh ta không cười.
Hai người đại diện đang xoắn ruột xoắn gan mà nghĩ phương pháp, Tần Thành lại nhẹ nhàng nói một câu: “Không cần kế hoạch thử nghiệm loan truyền scandal của Tưởng Tịch và Nguyên Tấn Thần, phu nhân tổng giám đốc TRE không cần có tin tức gì với người đàn ông khác ngoài tổng giám đốc.”
Lục Mạnh Nhiên hoá đá. Anh… Anh không có nghe lầm chứ? Tổng giám đốc Tần nói Tưởng Tịch là phu nhân tổng giám đốc.
Cứng ngắc ngẩng đầu, Lưu Viện hỏi: “Anh nói là…”
Tần Thành mỉm cười. Mí mắt Lưu Viện run lên, bưng mặt.
Tổng giám đốc Tần không hay nói giỡn, cho nên Tưởng Tịch là phu nhân tổng giám đốc hàng thật giá thật.
Nhưng mà, tổng giám đốc Tần kết hôn khi nào hả, tất cả mọi người đều không biết. Trong lòng Lưu Viện rơi lệ, chị ta cũng không thể làm như cái gì cũng chưa nghe thấy được. Bên ngoài phòng này, Tưởng Tịch vẫn là một nghệ sĩ nhỏ của công ty.
Thấy lời nói của mình có sức uy hiếp, Tần Thành thật vừa lòng: “Trong công ty, trừ hai người cùng Tề Minh Lật ra, những người khác đều không biết, Tưởng Tịch có ý giấu, các người coi…”
Nói ra xong thật là tốt! Không ai dám khi dễ Tưởng Tịch, anh cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Lục Mạnh Nhiên nói ở trong lòng.
“Hửm?”
“Giữ bí mật.”
“Tốt lắm.” Tần Thành khôi phục bộ dáng mặt không chút thay đổi, chỉ chỉ cửa: “Các người ra ngoài trước đi.”
Lục Mạnh Nhiên ở trong trạng thái chạy trốn, tay chân đồng thời được dùng lao ra khỏi phòng tổng giám đốc.
“Tưởng Tịch, Tưởng Tịch là…”
“Ôi…” Lưu Viện cho anh ta một đấm. “Anh, nén bi thương thuận theo biến hoá.”
Làm người đại diện của phu nhân tổng giám đốc, thật sự rất thảm thương.
Lưu Viện cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa làm gì quá phận lúc chị ta quản lý Tưởng Tịch. Không đúng, hình như chị đã làm cho Tưởng Tịch đi tiếp các nhà đầu tư ăn cơm.
Làm sao bây giờ? Mình cũng không thể giả bộ không nhớ rõ được!
Lưu Viện muốn khóc.
Ngày này, tất cả thư ký bên ngoài văn phòng tổng giám đốc đều may mắn thấy được hai người đại diện lớn của công ty trong tình trạng điên cuồng, vẻ mặt cười si ngốc rất khủng bố. Cho đến trước lúc tan tầm, tin tức này đã lan truyền nhanh chóng khắp cả toà cao ốc, thành công phá vỡ kỷ lục lan truyền scandal của Tưởng Tịch.
Khi Lưu Viện nghe nói toàn thể nhân viên bộ quan hệ xã hội đều tăng ca để thảo luận ứng đối với chuyện scandal của Tưởng Tịch như thế nào, thì tay của chị ta vụt lên một cái, tức giận thiếu chút nữa là đập bể máy tính.
Trái với tình hình bộ quan hệ xã hội của TRE đang ầm ĩ thảo luận, trong một khu nhà nào đó ở thành phố C, một chiếc xe kín đáo chậm rãi lái đến, đứng lặng im dưới lùm cây trước toà nhà chung cư.
Tưởng Tịch đậu xe xong, trước tiên ngẩng đầu lên nhìn nhìn, sau đó lấy kính râm trong túi xách ra, đeo lên, đi vào nhà.
Thang máy cuối cùng dừng ở lầu mười chín.
Cửa mở, Tưởng Tịch thở ra một hơi, mí mắt rủ xuống một chút, khoé miệng lại dấy lên một độ cong không nhỏ.
Nguyên Tấn Thần không nghĩ tới giờ này sẽ có người đến tìm hắn.
Hắn do dự một chút, không có trực tiếp mở cửa như thường ngày, mà đến nhìn vào mắt mèo ở trên cửa mà hắn ta hầu như không sử dụng.
Nhìn vào, hắn lập tức mở cửa ra.
Tưởng Tịch gở kính râm xuống, nhìn hắn cười cười: “Xin hỏi tôi có thể vào không?”
“Làm sao em biết tôi ở đây? Em tới làm cái gì? Vì nhìn thấy tin tức ngày hôm nay? Em nghĩ như thế nào…”
Vô số câu hỏi tranh nhau chen vào đầu, Nguyên Tấn Thần cào cào tóc, mời Tưởng Tịch vào.
“Em ngồi đi.” Cho dù ở trong tiết mục lợi dụng khi mọi người chưa chuẩn bị mà bày tỏ, cho dù đã nghĩ tới hơn chục loại phản ứng của Tưởng Tịch sau khi nghe thấy, cho dù đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng khi thật sự gặp Tưởng Tịch, Nguyên Tấn Thần cảm thấy tất cả lời nói đều yếu ớt. Hắn thấp thỏm bất an, giống như là một phạm nhân chờ đợi tuyên án, mỗi một giây phút đều gian nan.
Thì ra đối diện với người mình thích, đối diện với tình yêu, lý trí sáng suốt gì gì đó coi như là vô nghĩa.
Lúc Nguyên Tấn Thần nói chuyện, Tưởng Tịch nghĩ hắn ta nhất định đang ngờ vực