Old school Easter eggs.
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326851

Bình chọn: 8.00/10/685 lượt.

ông muốn tiếp tục ngốc ở trong này. Andy cô chỉ thích hợp với ánh đèn pha sáng loá thâu đêm, không phải là ánh đèn tiết kiệm năng lượng rẻ tiền, mỗi tối được tắt đúng giờ.

“Tôi có thể tìm ra chứng cớ.” Sợ Tưởng Tịch không tin, Andy lặp lại lần nữa, âm thanh nhỏ như là đang thì thào tự nói: “Đinh Mi là một người cẩn thận, cho nên trong điện thoại di động chắc chắn có ghi lại những tin nhắn của người phụ nữ kia, chỉ cần lấy được di động của chị ta là được.”

Tưởng Tịch cười khẽ, xem ra Andy cũng không có hoàn toàn ngu dốt như trong tưởng tượng của cô. Ít ra, cô ta biết được nhược điểm của Đinh Mi.

Người phụ nữ kia. Quả nhiên là sau lưng Đinh Mi có kẻ giật dây.

Lấy được kết quả đã muốn, Tưởng Tịch cũng không ở lại lâu, đứng dậy, nói: “Cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới hại những người khác. Nhưng mà Andy, cô đã làm quá đáng, bất quá, tôi sẽ không phán quyết vụ tranh chấp này.”

Công bằng chính trực là điểm mấu chốt của cô, cũng là nhượng bộ lớn nhất của cô.

Ngoài cửa, Lục Mạnh Nhiên thấy Tưởng Tịch đi ra, chỉ vào cánh cửa đóng kín như bưng: “Cô đã nói cái gì mà cô ta khóc đến tê tâm liệt phế ở bên trong thế?”

“Không có gì.” Tưởng Tịch gật gật đầu với nhân viên công tác, nghiêng đầu nói: “Trời đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!” Vài ngày sau, “2033” khôi phục quay phim.

Tưởng Tịch đi đứng cũng không thể tuỳ ý duỗi người, bởi vậy tốc độ quay phim chậm hơn rất nhiều so với ban đầu.

Chắc là vì kết cục của Andy cảnh báo, cho nên Phan Hân Hân cũng không còn dám nói cho sướng miệng nữa, đối với Tưởng Tịch, không thể nói rõ là tốt nhưng cũng không thể nói rõ là xấu.

Vai diễn của Andy, Dung An không cắt bỏ chút nào, mà tìm một người diễn viên khác đóng – người đã tốt nghiệp trường điện ảnh, được đào tạo chính quy, tính chất chuyên nghiệp hạng nhất.

Sau một tháng, bộ phim tiến hành đến cảnh cuối cùng.

Vi khuẩn gây bệnh 2033 bị phát hiện, nhưng bởi vì có người nào đó ngần cản trở, nên vẫn không thể thuận lợi quyết định được phương án giải quyết cuối cùng.

Không có biện pháp, Bạch Tâm tự mình sự giúp đỡ của Hà Cố, người mà cô tín nhiệm nhất trong nhóm nghiên cứu.

Lúc này Hà Cố đang nhức đầu vì chuyện khống chế vi khuẩn gây bệnh, sau khi nghe Bạch Tâm nói ý tưởng của mình thì hai người ăn nhịp với nhau, liền di chuyển địa điểm thí nghiệm tới trong phòng của Bạch Tâm.

Để phòng ngừa người phá hoại không biết là ai, hai người đóng vai tình nhân yêu nhau, chẳng những phòng ngừa lời đồn nhảm trong nhóm nghiên cứu, mà còn tiện việc tự do hành động.

Một ngày vào nửa tháng sau, hai người rốt cuộc tìm được phương pháp tiêu diệt virus.

Nhưng mà, phương pháp này không thể nói, chưa có trải qua kiểm chứng thí nghiệm gì đó mà tuỳ tiện dùng trên con người thì sẽ nhất định dấy lên sóng gió to lớn.

Bạch Tâm thật buồn rầu. Thời gian dài, cường độ công tác cao khiến cô mệt mỏi cực kỳ, thể xác và tinh thần đều bị thiệt hại nghiêm trọng. Vì thế cô nghe theo đề nghị của Hà Cố, xin nghỉ hai ngày, đi giải sầu ở khắp vùng núi.

Cho đến khi cô bị người ta đánh bất tỉnh ở trên đường.

Hà Cố ở trong phòng đợi không được Bạch Tâm, lòng nóng như lửa đốt.

Đến sáng sớm hôm sau có người đem thư đến, trong thư nói nếu muốn gặp Bạch Tâm thì đến vách núi ở ngoài thôn.

Hà Cố kêu lên không xong, không thèm thu dọn đồ đạc, vô cùng lo lắng chạy tới chỗ vách núi.

Quả nhiên Bạch Tâm ở nơi này, nhưng cô bị người ta dùng dây thừng trói lại, treo ở cạnh vách núi.

Đầu kia sợi dây thừng là Lê Ca, người lúc trước mang bọn họ tới.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lâm Dật giả bộ hết sức trấn định nhìn Phan Hân Hân. “Mau kéo Bạch Tâm lên.”

“Tại sao?” Trên núi gió lạnh thổi dữ dội, Phan Hân Hân nắm đầu dây thừng cột vào một tảng đá lớn, ánh mắt có chút điên cuồng: “Tôi không cho các người nghiên cứu ra phương pháp, các người không nghe lời tôi, càng muốn đi nghiên cứu.”

“Là cô!” Lâm Dật khó tin, anh hoàn toàn không nghĩ tới rốt cuộc người cản trở bọn họ lại là Lê Ca, người đã mời bọn họ đến lúc đầu.

“Là tôi thì sao?” Phan Hân Hân cười vô tri vô thức. “Bọn họ đều đáng chết.”

“Bọn họ là người thân của cô.” Lâm Dật rất bình tĩnh di chuyển đến gần, muốn thừa dịp Lê Ca không chú ý mà đoạt lấy dây thừng.

Nhưng anh vừa mới đi một bước, Phan Hân Hân liền nhạy cảm nhận ra. Cô ta giơ tay chém xuống, một tiếng phựt vang lên, dây thừng bị đứt một đoạn ngắn.

Lâm Dật khẩn trương hô lớn: “Dừng lại.”

Phan Hân Hân nhe răng cười: “Không ngờ anh quan tâm đến cô ta như vậy. Thế nào, chúng ta làm một giao dịch nhé.”

Lâm Dật nhìn vẻ mặt Phan Hân Hân, biết cô ta đã không còn bình thường, cái gì cũng có thể làm được.

Nhìn thoáng qua Tưởng Tịch đang đung đưa sắp rớt bên vách núi, anh đành phải thoả hiệp. “Cô nói đi!”

“Tôi muốn ngày mai nhóm nghiên cứu của các người rời khỏi nơi này, không bao giờ xen vào 2033 nữa.”

“Không có khả năng.” Lâm Dật cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. “Cô có biết virus này có ý nghĩa gì không?”

Nếu không cẩn thận truyền ra ngoài thì sẽ gây thành tai hoạ không nhỏ.

“Tôi không biết.” Ngón tay cái của Phan Hân Hân vuốt ve sợi dây thừng thô ráp