
giới mà nàng ta bày bố, hắn có
thể phá vỡ ư?
“Ca ca… Ca ca… Linh Nhi đau lắm… Mông Linh Nhi đau lắm…”
Thu Hàn Nguyệt mắt như tóe lửa, cố gắng ép bản thân không được nhìn nàng nữa, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn gì? Hãy nói đi.”
“Nghe khẩu khí của ngươi, xem ra dù ta muốn gì, ngươi cũng sẽ cho cả đấy nhỉ?” Tam tỷ cười ngạo nghễ.
“Nói ra xem.”
“Vì cái gì? Vì con bé ngốc nghếch này ư?” Tam tỷ vặn vặn nhúm tóc mai xõa xuống bên trán của Linh Nhi, “Có đáng không?”
“Tốt nhất ngươi đừng động vào nàng.”
“… Bảo bối tới vậy sao?” Tam tỷ nheo mắt, “Nếu ta động vào nó, ngươi có thể làm gì?”
“Tốt nhất là đừng.” Giọng Thu Hàn Nguyệt vô cùng dịu dàng.
“Nhưng, nếu không bắt nạt cái đồ ngốc này, ông trời sẽ thấy không
thuận mắt đâu.” Tam tỷ dùng bàn tay còn lại, véo tai Linh Nhi, rồi lại
bấu vào cái cổ nhỏ nhắn của nàng, bẹo vào cái má phúng phính đang dính
đầy nước mắt của nàng… “Bẩn quá!”
Cái bẹo cuối cùng lại sờ vào một đống bầy nhầy của nước mắt và nước
mũi, nàng ta chán ghét ra sức lau vào chiếc áo ngắn màu hồng của Linh
Nhi, “Ồ? Loại vải này không tệ lắm nhỉ? Nhà giàu bình thường không có
tiền mua đâu, thế mà ngươi nỡ may áo cho con bé ngốc nghếch này mặc
sao?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Sát khí trên người Thu Hàn Nguyệt bỗng tiêu
tan. Khi lợi ích của mình bị đe dọa, tâm tư tất loạn, nếu vừa rồi không
bị cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi của Linh Nhi làm cho tâm tư rối
loạn, thì hắn đã nhận ra ngay rằng người đang giữ Linh Nhi kia chẳng hề
có ác ý làm hại nàng, dù là giật tóc hay bẹo má, đều rất nương tay,
trong giọng nói của nàng ta cũng để lộ sự yêu chiều đầy bất lực.
“Ồ, đã phát hiện ra ta sẽ không làm hại con bé rồi phải không?” Người đàn ông này, đúng như cảm nhận đầu tiên của nàng, quả nhiên không phải
hạng tầm thường, “Nhưng, ngươi tự ý đưa nó đi, khiến bọn ta rất giận
đấy.”
“Về việc này, ta rất xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Người đàn ông này nhìn giống kiểu người từ nhỏ đã được yêu chiều cung phụng, được nâng như nâng trứng hứng như hứng ngọc, thế mà
lại nói ra được hai từ “xin lỗi”?
“Vốn là, tại hạ định vài hôm nữa sẽ cùng Linh Nhi lên núi chính thức dâng sính lễ cầu hôn.”
“… Cái gì?” Tam tỷ cười ngất. “Ngươi muốn lên núi dâng lễ vật cầu hôn?”
“Đúng. Xin hỏi tôn giá là gì của Linh Nhi?”
“… Tam tỷ, tỷ ấy là tam tỷ của Linh Nhi, hức hức…” Linh Nhi thút thít. “Ca ca, mông Linh Nhi đau lắm…”
“Ngoan. Lại đây.” Hắn dang rộng hai tay.
“Muội ở yên đấy cho ta.” Tam tỷ khẽ rít lên, trấn áp muội muội đang
nhấp nhổm, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, nghiêm túc quan sát người đàn ông
trước mặt một lượt, không tồi, đúng là long phượng trong đám người phàm, nếu đem đặt giữa đám nam thanh nữ tú của hồ tộc, cũng xứng được coi là
thượng phẩm.
“Ngươi coi Linh Nhi là gì? Một món đồ chơi chưa chán tay? Hay một bảo bối xinh đẹp dùng để mua vui cho ngươi?”
Thu Hàn Nguyệt mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, “Đối với ta mà nói, nàng chính là Linh Nhi.”
“Ngươi dám nói, ngươi sinh lòng chiếm hữu không phải vì dung mạo xinh đẹp của nó?”
“Về điểm này, ta không thể phủ nhận. Nhưng nếu chỉ xét riêng dung
mạo, thì đúng là cũng chỉ sinh lòng tham muốn chiếm hữu mà thôi.”
“Ô?” Tam tỷ dùng chân móc một cái ghế tới, kéo Linh Nhi cùng ngồi
xuống, tư thế vô cùng duyên dáng, yêu kiều. “Ngoài muốn chiếm hữu ra,
ngươi còn có tâm tư gì với Linh Nhi?”
“Một lòng một dạ, muốn được sống suốt đời với nàng.”
Tam tỷ che miệng cười duyên dáng, tiếng cười vang vọng quyện lấy nhau, “Ngươi có biết Linh Nhi là gì không?”
Thu Hàn Nguyệt điềm đạm đáp: “Trước lúc lâm chung, tại hạ sẽ giao
Linh Nhi cho một người đáng tin, sau khi chuyển kiếp tái sinh, sẽ lại
tìm tới Linh Nhi.”
Tam tỷ nhướng mày, “Để Linh Nhi phải chịu sự giày vò khi chứng kiến
ngươi qua đời hết lần này tới lần khác? Để mỗi kiếp Linh Nhi đều phải
uổng phí mấy chục năm chờ đợi ngươi? Con người ngươi, sao lại ích kỉ như thế?”
“Đúng là ích kỷ”. Thu Hàn Nguyệt cụp mắt. “Tại hạ đã bắt đầu ăn chay
tu dưỡng, nhưng việc tu hành là việc trọng đại, tại hạ không biết bản
thân mình có thiên phận ấy không. Nếu tu hành không có kết quả, thì tại
hạ đành phải ích kỷ, để Linh Nhi chịu khổ thôi…”
“Không khổ không khổ, Linh Nhi không khổ!” Linh Nhi thốt lên.
Tam tỷ của nàng tức giận: “Muội có biết hắn đang nói gì không, mà lại bảo là không khổ?”
Linh Nhi nước mắt rơi đầm đìa cả khuôn mặt xinh đẹp, “Biết! Ca ca
đang nói muốn sống cùng Linh Nhi, sau đó sẽ phải chết rồi lại tái sinh,
ca ca muốn Linh Nhi đợi, Linh Nhi nguyện chờ đợi mà.”
“Muội…” Con bé ngốc nghếch này đã thật sự biết yêu rồi sao?
“… Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhanh nhẹn sải bước tiến tới ôm Linh Nhi vào lòng.
“Ngươi đứng lại!” Tam tỷ tung người cùng ghế, bay tới bên cạnh hắn. “Ta còn chuyện muốn nói.”
“… Xin mời.”
“Ngươi luôn miệng nói thương yêu Linh Nhi, nhưng ngươi lại không định dành toàn bộ tình yêu của mình cho một mình Linh Nhi, mà cho dù tình
yêu của ngươi dành cả cho Linh Nhi, nhưng còn thân xác ngươi thì sao? Vẻ đẹp kiều diễm của Linh Nhi nhân gian hiếm ai bì được, nên ta cũng khôn